Sau khi lấp đầy cái bụng thì cả lũ lại tiếp tục hành trình thăm thú Tokyo.
Nào là tháp Tokyo, nào là quán cafe maid, nào là vườn anh đào quốc gia,....còn rất rất nhiều nơi thú vị ở Nhật Bản nữa, một ngày sao đi hết được đây.
Hiện giờ, cả lũ đang ở khu vui chơi lớn nhất Tokyo.
-Nhị Hoành, nghỉ một chút, mỏi quá rồi.-Vương Nguyên ngồi phịch xuống ghế. Mặc dù rất mê chơi nhưng mà đi cả buổi không nghỉ như vậy, Vương Nguyên cũng có chút đuối sức.
-Mới chơi có tí hà, đã mỏi rồi sao?-Chí Hoành rất sung sức nha.
-Tí tí cái đầu nhà người, đi cả sáng rồi mà giờ vẫn còn chưa mệt, ta mệt lắm rồi đó, tha cho ta đi, ta muốn nghỉ ngơi.-Vương Nguyên bực mình gắt.
-Đúng đấy, Nhị Hoành, ta cũng mệt muốn chết rồi.-Băng Dao tỉ đồng tình với Vương Nguyên.
-Em còn chưa chơi đã mà.-Chí Hoành xị xị mặt.
-Còn 6 ngày nữa, cậu thoải mái chơi, giờ về khách sạn nghỉ được không, tôi cũng mệt lắm rồi.-Thịnh Duệ nhăn nhăn mặt.
-Thôi được rồi, về thì về, nhưng mà tối nay phải chơi bù đó.-Chí Hoành đưa ra điều kiện.
Cả lũ gật đầu cái rụp, ai cũng mệt lắm rồi, sao tên Nhị Hoành sung sức vậy nhỉ?
Về đến khách sạn, cả lũ ngay lập tức nên phòng, không ai thèm đi gọi đồ ăn, vậy là Lộc Hàm đành gánh vác cái trọng trách cao cả này. Cái lũ lợn này, chỉ biết ăn với chơi thôi, chẳng chịu làm gì cả, để anh phải khổ sở vác theo cái của nợ Băng Dao này đi gọi đồ ăn, thật mệt muốn chết.
Vương Nguyên mở cửa phòng, thả người lên chiếc giường lớn. Bây giờ mới 12 giờ, đến bữa ăn còn những 3 tiếng nữa, cậu quyết định đi tắm rồi vào ngủ một giấc.
Vương Nguyên mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy đầu có chút đau, cổ cũng hơi mỏi nữa. Eo hình như còn có cái gì đó đè lên, nặng quá hà. Cậu he hé mắt, hình ảnh phòng đại khuôn mặt của ai đó mờ mờ trước mắt cậu. Vương Nguyên hơi giật mình, bĩnh tĩnh, cố gắng mở mắt thật to, cậu tỉnh ngủ rồi.
Vương Tuấn Khải.
Đập vào mắt Vương Nguyên là khuôn mặt đẹp trai, nam tính của Vương Tuấn Khải.
Cậu giật mình, dụi dụi mắt, cố gắng nhìn cho thật rõ.
Vương Tuấn Khải, là Vương Tuấn Khải, cậu không mơ, là Vương Tuấn Khải.
Cậu đưa tay lên nhéo má.
Đau.
Là không phải mơ rồi.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa..............-Vương Nguyên hét toáng lên.
Bị tiếng hét của ai đó đánh thức, Vương Tuấn Khải từ từ mở mắt. Đập ngay vào mắt là khuôn mặt đáng yêu của ai đó đang trong tình trạng shock.
-Anh...anh....anh....-Vương Nguyên lắp bắp.
-Em nhỏ tiếng một chút, anh thật sự rất mệt đấy.-Vương Tuấn Khải hơi cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][Khải Nguyên- Tỉ Hoành]Em!Nhất định phải gả cho tôi!
FanficTác giả : Bi Thể loại : tuổi teen, vui nhộn, có thể nói là mang tính chất "khoa học viễn tưởng", không chắc lắm về khoản H đâu nhe ( hẳn là có rồi) =))) tui còn trẻ con và trong sáng lắm Tiến độ : nếu có thể thì nhanh hơn RÙA một tẹo chứ m...