Chúc mừng năm mới mọi người!
JIN'S POV
Tôi nhìn Kidoh, cậu ấy là người đó của tôi sao? Cậu ta là người tôi sẽ kết hôn trong tương lai sao? Kidoh đưa tôi bó hoa và một phong thư màu hồng. Tôi quá ngại để hỏi cậu ấy nhưng tính tò mò ăn sâu vào máu đã chiến thắng sự xấu hổ.
"Uhmmm...Kidoh à, thật là vô duyên khi phải hỏi cậu câu này nhưng cậu có phải người hâm mộ bí mật của tôi không?" Tôi xấu hổ.
Cậu ta bật cười. "Sao anh không đọc thứ này để tự tìm ra câu trả lời cho mình?"
Tôi cẩn thận mở chiếc phong bì hồng và bắt đầu đọc những gì được ghi trong đó. Vài phút sau, tôi đọc xong và chỉ thấy như hàm tôi như muốn rớt ra luôn vậy. Hình như mọi thứ còn kinh khủng hơn những gì tôi tưởng tượng.
Mọi chuyện giờ đã rõ ràng hơn trước rất nhiều. Tôi mỉm cười rạng rỡ, là người đó. Được thôi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội.
Tôi nhìn Kidoh và cậu ấy cười với tôi "Chúng ta cùng đi chứ?"
Tôi gật đầu và đi theo cậu ấy tới công viên. Người hâm mộ bí mật của tôi thật ra cũng không xấu tính lắm.
-
NAMJOON Ở TƯƠNG LAI
Tôi tỉnh dậy và bị một cơn đau đầu tấn công. Dựa vào trí nhớ tồi tàn của tôi thì hôm qua tôi đã uống rất nhiều và cãi nhau với Nami, đặc biệt tôi thề là đã nhìn thấy Jin trẻ lại như hồi còn đi học. Chắc tôi phải uống nhiều lắm mới tưởng tượng ra được những thứ như vậy. Tôi đang ở đâu thế này? Tôi dụi hai mắt, hóa ra là phòng ngủ của hai vợ chồng tôi. Tôi nhìn sang khoảng trống bên trái. Trời ơi! tôi thực sự nhớ nhung những buổi sáng thức dậy với hơi ấm của ai đó trong vòng tay, với những nụ hôn ngọt ngào và cả những lời yêu trao nhau nữa. Tôi nhớ tất cả những việc chúng tôi cùng làm. Dù mới chỉ có một tuần, tôi đã rất suy sụp rồi.
Tôi đang định làm thêm một giấc thì có tiếng gõ cửa.
"Vào đi"
Jungkook cẩn thận bê theo một khay thức ăn bước vào. "Chào buổi sáng daddy!" Thằng bé đặt khay xuống và đến bên cạnh tôi.
"Bố à, cô và chú nói là bố nên dậy và ăn đúng giờ." Tôi bật cười rồi xoa đầu nó.
"Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ ăn sáng ngay đây." Tôi bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại đút cho Kookie một miếng, thằng bé không từ chối và ăn rất nhiệt tình.
"Bố ơi, bố đừng buồn nữa được không?" Jungkook nói, giương đôi mắt cún con nhìn tôi. Tôi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của nó.
"Đừng lo bố sẽ không buồn nữa đâu." Tôi cố gắng nở một nụ cười cho thằng bé yên lòng.
"Bố nói dối! Bố đang buồn cơ mà." Jungkook bĩu môi.
"Tại sao con lại nói vậy, cậu chủ nhỏ?"
"Ba nói rằng bố sẽ cười y như thế này khi buồn hay giận mà."
Tôi không biết nói gì nữa. Tôi còn không thể qua mắt nổi đứa bé 6 tuổi. Tuyệt! Cảm ơn vì đã dạy con chúng ta điều đó, em yêu ạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans][Completed]Only time can tell- Namjin
FanficDiscreption: Kim Taehyung, một học sinh trung học đã sáng tạo ra cỗ máy thời gian đầu tiên trên thế giới. Tuy nhiên nó còn trong đang quá trình thử nghiệm. Để biết cỗ máy có hoạt động không, cậu quyết định lừa Jin. Và Jin bị gửi đến tương lai dù an...