ĐẦU TIÊN & DUY NHẤT
Chap 4
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua lều rọi vào mặt Taemin. Nó nhíu mày khó chịu mở mắt,sau một hồi nó mới tỉnh hoàn toàn nhưng vẫn ngái ngủ. Taemin nhận ra cảnh tượng hiện giờ, nó và minho đang Ôm Nhau Ngủ. Cậu và nó chưa bao giờ gần đến vậy.
-Thảo nào mà đêm qua mình không gặp ác mộng (nó thầm nghĩ).
Không biết từ lúc nào mặt taemin ửng hồng, tim nó đập loạn lên vì hơi thở cùng mùi hương nam tính của Minho đang phả lên người nó. Trong lúc taemin đang bối rối như vậy minho bắt đầu tỉnh giấc, cậu dụi mắt nói với giọng ngái ngủ.
- Em dậy rồi à!
- Vâng. Nó lí nhí đáp.
- Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi, kẻo mọi người lại phải chờ.
Trong suốt cả đường đi, jonghuyn sau một đêm dữ dội vẫn mặt dày quyết trinh phục người đẹp mà lởn vởn quanh key khiến cho người đẹp khó chịu quát một trận tơi bời khói lửa. Minho vẫn vậy, cậu không nói chuyện, giữ khoảng cách với mọi người nhưng cậu vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy : "Cậu lén nhìn Taemin, thi thoảng lại bật cười vu vơ".
Sau buổi dã ngoại hôm đấy, minho dường như trở nên thân thiện hơn với mọi người. Ai cũng thắc mắc cậu uống phải cái gì mà quay ngoắt 180 độ, chuyện đó trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trong trường không chỉ với học sinh mà cả giáo viên trong trường. Đặc biệt là với taemin, cậu ngày nào cũng đi học rồi lại về cùng kèm theo đó là một kẻ phá đám, đó là Jonghuyn. Ông bạn chí cốt này của minho mặc dù ngược đường về nhà nhưng lúc nào cũng lẽo đẽo theo cả hai người về và đương nhiên chỉ có 1 lý do duy nhất "KEY". Nhiều lúc cậu nghĩ thầm : "Cái người này chả khác gì kỳ đà cản mũi " mặc dù đồng cảm với kẻ si tình như hắn. Mưa dần thấm lâu, key cũng mềm lòng mà dần tiếp nhận tình cảm của jonghuyn nhưng chưa chịu nhận lời yêu.
Vào giờ nghỉ trưa trong một ngày trời khá se lạnh, có lẽ là vào tầm cuối thu đầu đông khi mà những cây ngân hạnh đổi sắc vàng. Minho dẫn Taemin đến một cây ngân hạnh được trồng ở sân sau trường, từ chỗ cây đó có thể nhìn thấy được lớp học của cả hai.
- Hyung dẫn em đến đây có việc gì ạ? Nó tròn mắt hỏi cậu.
- Taemin, hyung dẫn em đến đây là vì muốn giới thiệu cho em một thứ...
Nói rồi cậu từ từ dẫn nó đến gần cái cây hơn.
-Đây là cây ngân hạnh mà mẹ và huyng trồng hồi hyung còn nhỏ, nó gắn liền mọi kỷ niệm của huyng với mẹ. Gương mặt minho thoáng một chút gì đó buồn và hoài niệm.
- Dường như hiểu được nỗi lòng của cậu Taemin không hỏi gì thêm, chỉ lặng yên như để an ủi minho.
Ngay khi vừa vào lớp, taemin bị Jong lùn lôi ra một góc mà hỏi:
- Vừa nãy minho dẫn em đi đâu vậy?
- Hyung ấy dẫn em đến một cái cây ở sân sau trường thôi.
- Có phải cây ngân hạnh đúng không. Jonghuyn hỏi nó dồn dập hơn nữa.
- Vâng. Có chuyện gì ạ ? Nó tròn mắt khi thấy jonghuyn lại hỏi vậy.