-Vương Nguyên ! Vương Nguyên ! Em ở đâu? Vương Nguyên.-Vương Tuấn Khải vừa chạy vừa gọi to.
Mồ hôi tuôn ướt cả một mảng lưng.
-Hix....huhu....Vương Tuấn Khải....anh....ở....đâu....huhuhu.....-Vương Nguyên lúc này đang thút thít một góc.
Vương Tuấn Khải chạy hoài, chạy mãi, rốt cuộc là Vương Nguyên đang ở đâu? Cái nhà ma thực sự thì nó rộng đến mức nào vậy? Hôm nay mà tìm thấy Vương Nguyên, anh thề, thề sẽ cho nổ banh xác cái nhà ma này luôn. Thề danh dự của một thằng đàn ông.
Vương Nguyên đang đi thì bỗng nghe tiếng thút thút nho nhỏ, bước chân dần trở nên nhanh hơn, hương bạc hà quen thuộc xông vào mũi. Vương nguyên !
-Vương Nguyên, là em phải không? Vương Nguyên, có nghe thấy anh không Vương Nguyên.
Vương Nguyên giật mình, chẳng phải là giọng của Vương Tuấn Khải sao?
-Vương....Vương Tuấn Khải.....em....em ở đây......-Vương Nguyên đứng bật dậy, hét to.
Vương Tuấn Khải nghe theo tiếng gọi mà đi đến gần, ánh đèn từ điện thoại sáng lên, anh nhìn thấy Vương Nguyên khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt.
-Vương Nguyên.-Anh chạy nhanh lại, ôm chầm lấy cậu.
-Huhuu....Vương Tuấn Khải...huhu....sao giờ anh mới tới....có biết sợ lắm không...huhuhu....-Vương Nguyên òa khóc.
-Anh xin lỗi, anh xin lỗi, giờ ổn rồi, nín đi.-Vương Tuấn Khải buông cậu ra, lau nước mắt cho cậu.
-Hix...huhuhu....huhuhuhu.....
-Nín đi, chúng ta ra khỏi đây.-Vương Tuấn Khải nói, bế cậu lên, như kiểu hoàng tử bế công chúa ấy.
-Ơ...ưm.....anh làm gì vậy?-Vương Nguyên giật nảy mình.
-Đừng ồn ào.-Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải cứ như vậy bế Vương Nguyên một mạch thẳng ra ngoài. Vương Nguyên tựa đầu vào ngực anh, cảm giác ấm áp truyền tới.
Ra đến ngoài, Vương Tuấn Khải vẫn không thả Vương Nguyên xuống làm cậu đỏ mặt, xấu hổ, dán mặt vào ngực Vương Tuấn Khải.
-Anh....anh...mau thả....xuống....
-Em đừng nháo.-Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên một mạch ra khỏi khu vui chơi, thả cậu vào xe, anh ngồi vào ghế lái.
-Đi đâu vậy?
-Về khách sạn.
-Không muốn.
-Em ngồi yên đi.-Vương Tuấn Khải nói rồi cho máy khởi động, ra khỏi khu để xe.
-Thiên Tỉ, bọn anh về rồi, mấy người về sau nhé.-Vương Tuấn Khải gọi điện cho Thiên Tỉ.
-............................
-Ừ. Cúp máy đây.
Vương Tuấn Khải tắt điện thoại, liếc nhìn sang con người bên cạnh, Vương Nguyên ngủ rồi.
-Đồ ngốc.-Vương Tuấn Khải bật cười.
Đến khách sạn, Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên lên lầu. Nhẹ nhàng đặt cậu xuống cái giường êm ái, kéo chăn lên đắp cho cậu, Vương Tuấn Khải mở tủ, lấy quần áo vào phòng tắm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][Khải Nguyên- Tỉ Hoành]Em!Nhất định phải gả cho tôi!
Hayran KurguTác giả : Bi Thể loại : tuổi teen, vui nhộn, có thể nói là mang tính chất "khoa học viễn tưởng", không chắc lắm về khoản H đâu nhe ( hẳn là có rồi) =))) tui còn trẻ con và trong sáng lắm Tiến độ : nếu có thể thì nhanh hơn RÙA một tẹo chứ m...