Tác giả: Mèo Đen.
Tình yêu của cô và anh giống như liêu trai.
Một cái kết có hậu cho những ai biết mơ mộng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cây cầu bắc ngang qua sông có hơn chục năm nay, chứng kiến nhiều sự đổi thay của thời gian.
Bóng dáng cô gái mặc chiếc váy áo màu trắng, mái tóc đen rối khẽ tung bay theo cơn gió, trông yếu đuối mỏng manh tựa như cánh hoa, đứng trên lan can thành cầu, cúi đầu trầm tư nhìn xuống dòng sông sâu.
Cô ấy đang trầm tư suy nghĩ điều gì ? Là người hay là ma ?
Anh ngồi trong ghế xe ô tô, hạ thấp cửa kính xe để gió lùa vào trong xe, rít nốt điếu thuốc lá còn dang dở. Đêm buồn không ngủ được, lái xe đi dạo loanh quanh thành phố một hồi, cuối cùng dừng xe lại ở nơi đây.
Bóng cô gái nhúc nhích động đậy, bấu tay vào thanh sắt, trèo qua lan can.
Anh giật mình mở to mắt, mở mạnh cánh cửa xe bước xuống.
-Này em.
Anh hạ thấp giọng gọi, sợ làm kinh động đến cô, khiến cô tuột tay rơi thẳng xuống dòng sông sâu phía bên dưới.
Cô ngước mắt nhìn anh, một đôi mắt rất buồn, đờ đẫn không còn sinh khí.
Anh rất muốn nói với cô: xin em đừng chết, đời còn dài, thiếu gì lối để đi….nhưng khi mở miệng ra lại thành:
-Nếu em không cần mạng mình thì tôi sẽ lấy, thế nào ?
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt dần có tiêu cự, thì thào đáp lại:
-Được.
Anh nắm ngay lấy tay cô, kéo cô ngã vào lòng mình, ôm siết thật chặt như sợ cô tan biến mất.
Cô để mặc cho anh ôm, thân hình gầy gò, ngỡ tưởng một cơn gió cũng có thể cuốn bay đi mất.
Nắm tay dắt cô ngồi vào trong ghế xe ô tô, anh cẩn thận cài dây an toàn cho cô.
-Em muốn đi đâu để anh chở đi ?
Anh bối rối vuốt mái tóc đen dày, nghiêng người ngắm nhìn khuôn mặt đẹp mỏng manh như sương khói của cô.
-Về nhà anh.
Lời nói thì thầm của cô như vọng về từ cõi xa xăm.
Anh vô thức làm theo, trong lòng đang cuồng vọng thét gào, hãy nắm chặt lấy cô, giữ chặt lấy cô đừng để cho cô rời khỏi mình.
Về đến nhà, anh cất xe ô tô vào gara, cô đi theo anh lên lầu hai, tiến thẳng vào phòng ngủ của anh.
Cô chủ động dâng môi mình lên môi anh, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Tuy chỉ là mới gặp nhau, nhưng lại ngỡ đã quen biết nhau từ kiếp nào.
Thân nhiệt cô rất thấp mang theo cái lạnh của sương đêm, anh muốn ủ ấm cho cô càng ra sức ôm siết chặt lấy.
Khi hai người hòa làm một, anh thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt của cô. Bốn mắt nhìn nhau đã trao hẹn ước trăm năm.