Sáng hôm nay, Nghi Ân tỉnh dậy thì vẫn chưa thấy Chân Vinh đến thăm nên đi bộ ra khuôn viên tịnh dưỡng một chút. Suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nên giải quyết làm sao để không tổn thương cho cả bốn người. Trách ông trời thật quá nhẫn tâm khi tạo ra một bi kịch khó đỡ đến như vậy. Nếu hiện tại Nghi an ngoan cố giúp Chân Vinh đến bên Tể Phạm thì Gia Nhĩ sẽ thế nào ?!? Còn nếu đi ngược lại thì sao, Nghi Ân hiện tại rối bời không thôi. Buông cũng không được mà cầm lên cũng không xong. Thở dài ngao ngán tình cảnh này thật là trớ trêu mà.
Đi một hồi thì Nghi Ân cảm thấy mệt trong người nên quay trở lại phòng. Dù sao cũng phải về nằm sớm nếu để Chân Vinh đến mà không thấy sẽ lại lo lắng nữa. Nghi Ân không muốn thấy cậu ấy sợ tới phát khóc dâu. Trên đời này ngoài Chân Vinh ra thì chả ai yêu thương và che chở cho cả. Vừa mới bước vào phòng Nghi Ân đã giật mình khi thấy Gia Nhĩ đang ở đó. Trong lòng vừa vui vừa lo vui vì hắn cũng không đến nổi tệ bạc như vậy. Lo là lát nữa chẳng may gặp Chân Vinh thì sao?? Lúc ấy Nghi Ân phải giải thích như thế nào? Bảo đảm Chân Vinh vẫn còn rất sợ chuyện ngày hôm ấy mà.
Đang bệnh không lo ở đây tịnh dưỡng còn đi lung tung !!!
Em chỉ là muốn hít thở không khí trong lành một chút~ nhận được sự quan tâm của hắn Nghi Ân ấm cả lòng
Thôi được rồi lên giường tôi có chuyện muốn hỏi ?!?
Dạ anh hỏi em điều gì~ Nghi Ân cười với hắn
Bốn năm trước Chân Vinh tại sao lại bỏ sang Seoul ?!? Và tại sao hiện giờ lại quên đi hết mọi kí ức chỉ duy nhất nhớ mình cậu ????
Khuôn mặt Nghi Ân nhất thời đông cứng, nụ cười cũng từ từ mất đi. Thì ra hắn đến đây không phải vì lo lắng vì quan tâm mà là vì muốn biết được sự thật của Chân Vinh. Nên nói Nghi Ân vui hay buồn đây, hắn ta một chút cũng không lo lắng nữa. Vậy mà ban nãy còn vì sự xuất hiện của hắn mà vui đến lạ thường như vậy. Nghi Ân ngu ngốc này rốt cuộc là đang chờ đợi gì từ hắn chứ. Nhưng bây giờ nên nói ra làm sao nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào ? Nghi Ân đã từng hứa với Hữu Khiêm rằng sẽ không tiết lộ một chút gì cho người khác biết mà. Nhưng Gia Nhĩ như vậy hỏi Nghi Ân nên giải thích ra làm sao. Nói ra thì hắn sẽ làm đến chuyện gì?! Sẽ chia cắt tình cảm của Chân Vinh và Tể Phạm chăng ??? Tại sao cứ thích dồn ép Nghi Ân này vào bước đường cùng vậy.......
Tôi hỏi cậu tại sao bốn năm trước Chân Vinh lại sang Seoul và lại quên đi hết tất thảy kí ức? Mau nói cho tôi......
Em....em.....em.....
MAU NÓI ~ hắn hét vào mặt cậu
Em không biết hức hức......không biết mà hức hức......~ Nghi Ân bị tiếng hét của hắn làm cho hoảng sợ mà khóc nức nở
Tôi còn chưa đánh cậu vậy mà đã khóc còn muốn diễn trò yếu đuối như thé nào?!? Bây giờ có chịu nói cho tôi biết không ?? Vương Gia Nhĩ tôi không có kiên nhẫn với người nào đâu nhé......

YOU ARE READING
Longfic [Chuyển Ver] [BNior/JJP] [MarkSon/Jark] Quay Về Bên Nhau
FanfictionNgược Pink