Bóng tối xâm chiếm toàn bộ lý trí của nó. Một con quỷ vừa được sinh ra. Nhìn anh nằm bất động trên sàn, nó mĩm cười, bước đầu tiên trong kế hoạch của nó đã thành công...
Một kế hoạch...
Tội lỗi...
...............................
Cánh cửa sổ đóng chặt, một vài tia sáng xuyên qua rọi lên chiếc giường mà nó thường ngủ.
Nó ngồi đó nhìn anh. Tay và chân anh đã bị nó trói thật chặt, dù anh có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Nó cẩn thận dán một miếng băng keo loại to ngang miệng anh, để anh không thể la hét. Dù một phần khuông mặt anh đã bị che bởi băng keo, nhưng không thể giấu hết những nét đẹp. Chính vì những nét đẹp đó đã thúc đẩy nó gây nên tội lỗi ngày hôm nay.
Nó đã tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch này hơn một tuần. Ánh mắt và nụ cười của anh đã cuốn hút nó ngay từ lần gặp đầu tiên. Ngay từ lúc đó, nó thường xuyên ngắm nhìn anh. Nó đã tiếp cận anh, làm quen với anh, trò chuyện về môn thể thao mà hai đứa cùng chơi. Và nó đã yêu anh.
Nó là thằng con trai " bệnh hoạn và biến thái" nó đã nhận ra điều đó khi tự phát hiện mình thuộc Thế Giới thứ 3, một thế giới bị Xã Hội lên án.
Anh thật thà xem nó là một người bạn có cùng chí hướng. Tình yêu nó dành cho anh mãnh liệt đến mức nhiều lần nó đã xuýt không kiếm chế được bản thân. Còn đối với anh, anh chỉ xem nó là một người em trai, không hơn không kém.
Một ý nghĩ đen tối chợt xuất hiện trong đầu nó. Nó sẽ làm tất cả để được có anh, để được ân ái với anh dù chỉ một lần, sau đó nó sẽ vĩnh viễn biến mất.
Vuốt nhẹ những sợi tóc phất phơ trên khuông mặt anh. Nó nhìn anh thật lâu. Với tay kéo ngăn tủ của chiếc bàn đèn, lấy ra một lọ thuốc màu đen. Nhãn hiệu của thuốc là gì nó không thể đọc được. Nhưng thứ nước màu đen bên trong lọ thuốc đó, đủ để giết chết một con gấu. Và nó sẽ uống thứ nước này...
Để...
Vĩnh viễn biến mất...
...............................
Anh khẽ cử động, dường như lượng thuốc mê nó pha vào ly nước của anh đã hết tác dụng. Nhận ra tình trạng của mình lúc này, anh vùng vẫy hết sức dữ dội. Nó ngồi đó nhìn, dò xét cảm xúc của anh. Ánh mắt của anh lúc này, đầy kinh ngạc và thắc mắc. Nó tiến đến gần anh, đưa tay vuốt máy tóc của anh.
_Xin lỗi YoonGi !
Nói xong nó im lặng, chờ đợi một điều gì đó. Anh nhìn nó và nó cũng nhìn anh. Cảm xúc trên khuông mặt anh lúc này đang thay đỗi theo từng lời nói và hạnh động của nó.
Nó đang ôm lấy anh...
_Em yêu anh rất nhiều, em không thể kiềm chế được lòng mình!
Nó cảm nhận được tay anh run rẩy, khuông mặt anh chuyển từ kinh ngạc sang xám ngắt. Nó nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh, đôi mắt đang nhìn nó đầy hoảng hốt.
_Em là một thằng khốn nạn phải không anh? Bao ngày qua ở gần anh, em cảm thấy mình không thể sống nếu thiếu anh. Nhưng em không thể nói ra vì em sợ anh sẽ xa lánh, khinh bỉ và thậm chí em sẽ vĩnh viễn mất anh. Em chỉ có thể ở bên anh, âm thầm là một người bạn, như một người em trai mà thôi...