Prologue
Chúng tôi chỉ là bạn và học cùng lớp với nhau.
Mình luôn thích sự hiện diện của cậu và cái cách mà cậu khiến mình cười.
Chúng tôi càng dành thời gian ở bên nhau nhiều thì chúng tôi lại càng hiểu rõ về nhau hơn.
Cậu đã luôn ở đó để chăm sóc mình và mang đến nụ cười cho mình mỗi ngày. Đó cũng là lúc mà những cảm xúc không thể giải thích nổi bắt đầu trở nên rõ hơn. Mình chưa bao giờ có thể hình dung được việc mình sẽ yêu một cô gái, nhưng cậu đã thay đổi quan điểm đó của mình. Cách mình nhìn cậu hoàn toàn với những cô bạn khác. Ban đầu mình đã nghĩ đó chỉ là cảm xúc bồng bột. Vì vậy mình đã tránh né cậu và dành thời gian bên những người bạn khác, hi vọng rằng có thể xóa đi cảm giác đó trong mình. Không còn những đêm buôn chuyện qua điện thoại, không tin nhắn, không còn đi ra ngoài cùng nhau nữa, không cùng đi bộ về nhà, không ăn cùng nhau, và cậu cũng không nấu ăn cho mình nữa.
Mình nghĩ mình sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng mình đã sai, những ngày vắng cậu thật đau khổ. Cuộc sống của mình trở nên chán ngắt và nụ cười của mình không còn rạng rỡ như những lúc mình ở bên cậu. Suốt tháng trời ấy, mình luôn cố gắng đấu tranh với mong muốn nhận cuộc gọi và trả lời những tin nhắn của cậu. Ngày hôm sau khi cậu hỏi mình chuyện gì đã xảy ra, mình chỉ nói rằng “mọi việc đều ổn” và đi mất. Tim mình như nhói lên mỗi lần mình từ chối sự giúp đỡ của cậu. Nó đau đớn mỗi khi mình khi từ chối các cuộc gọi của cậu. Và nó như muốn vỡ ra khi thấy mình cậu nói chuyện với một cô gái khác mà người đó không phải là mình. Mình ghét cái cách cậu khiến mình cảm thấy như thế này. Mình ghét cậu vì đã xuất hiện trong đời mình. Mình ghét cậu vì đã mang cho mình hạnh phúc mà không ai có thể làm được. Nhưng điều quan trọng nhất, mình ghét bản thân vì đã phủ nhận sự thật là mình đã yêu cậu.
Sau một tháng trốn tránh, mình đã quyết định sẽ cư xử như lúc trước, nhưng mình đã tạo nên một ranh giới cho bản thân. Mình cần giữ cho chúng ta có một khoảng cách. Chúng ta sẽ giành thời gian cho nhau nhưng không nhiều như trước . Mặc dù như vậy, mình luôn giữ trong lòng những khoảng khắc mà chúng ta bên nhau. Lúc chúng ta đi bộ ở công viên sau khi rời khỏi trường, đột nhiên cậu ngồi xuống một băng ghế. Mình cũng làm theo và ngồi bên cạnh cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào những cái cây còn mình thì nhìn vào cậu. Khuôn mặt cậu nói rằng cậu đang băn khoăn chuyện gì đó. Mình muốn hỏi cậu đã có chuyện gì, nhưng có gì đó đã ngăn mình làm như thế.
“Fany à …cảm giác khi yêu một người như thế nào?” - cậu hỏi và mắt vẫn nhìn xa xăm.
“Well… khi cậu ở bên cậu người mà cậu yêu, cậu luôn cảm thấy hạnh phúc, ngay cả với việc đơn giản nhất các cậu làm cùng nhau. Cậu sẽ nhớ người đó bất cứ lúc nào người đó không ở bên cậu. Khi người đó không vui, cậu sẽ cảm thấy thật buồn. Khi người đó hạnh phúc, thì cậu sẽ thấy hạnh phúc hơn cả họ. Cậu muốn ở bên người đó mỗi ngày. Cậu muốn chăm sóc người đó. Cậu sẽ chỉ muốn một mình cậu hiện diện trong mắt người đó mà thôi.” Mình nhẹ nhàng đáp, mắt vẫn không rời khỏi cậu.
“Thật không ..?” Cậu quay lại và mắt chúng ta gặp nhau. Chúng ta giữ im lặng cho tới khi kéo mình sát lại và ôm lấy. Nó diễn ra rất nhanh và quá đột ngột đến nỗi mình không biết phải phản ứng như thế nào nữa. Cậu dụi mặt vào vai mình, hơi thở ấm áp của cậu len lỏi qua lớp áo mỏng khiến sống lưng mình như có dòng điện chạy qua. Chúng ta cứ như thế trong 10 phút, 10 phút yên bình trong vòng tay cậu. Mình ước rằng có thể ở trong vòng tay cậu mãi mãi….