Salad à! Nhìn con ngủ say tít,... mẹ bỗng nổi hứng viết tặng con cái 'note' này. Mà không, chính xác là nhìn thấy cái mặt của bố đang kề bên con, mẹ bỗng thấy ghen ghét. Quyết tâm viết lại cái nhật ký đi đẻ của mẹ để 'kể tội' bố.
Thời gian trôi qua nhanh thật con ạ! Mới ngày nào bố còn dụ dỗ, 'lừa đảo' mẹ 'đúc Rắn', thế mà bây giờ con đã được 13 tháng tuổi, đã biết đủ trò và đang bập bẹ gọi bố mẹ.
Lại nhớ ngày mẹ sinh con – 31/3/2015*
0h sáng: Mẹ xoay bên này, lật bên kia mãi mà vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Trong người là cảm giác bức bối, khó chịu vô cùng. Không lẽ mẹ sắp sinh? Không, không thể nào! Dự sinh của mẹ còn tận 17 ngày nữa. Mẹ đã khó ngủ thì chớ mà bố con nằm bên cạnh vẫn cứ 'thổi sáo' - ngáy gỗ đều đều. Ôi chao là bức xúc. Quờ tay nhéo mạnh vào hông bố, bố trợn mắt rồi xoa đầu mẹ như dỗ dành: "Yên cho ông ngủ!". Ghét cái thái độ của bố, mẹ bỗng nổi 'hâm', khẽ gắt: "Dậy! Em khó chịu. Em muốn ăn bánh KFC mặn" – "Đây, ăn đi. 'Bánh' có vị mặn tự nhiên nhờ 3 ngày đặc biệt lên men đấy" (bố đưa cánh tay dí vào miệng mẹ và trưng ra cái nụ cười vô cùng 'nhom nhem').
Gần 2h sáng: Mẹ lẩm nhẩm đau bụng. Ban đầu mẹ nghĩ, chắc là do con đang tập thể dục thôi. 20 phút sau, một cơn đau lại kéo đến và vài ba giọt máu chảy ra. Mẹ vội đập tay mạnh vào người bố, hốt hoảng: "Dậy, dậy đưa em đi đẻ" – "Gì nữa đây, mẹ trẻ", bố làu bàu. "Dậy, con sắp chào đời rồi"-"Con ơi, ngủ đi cho bố ngủ với", bố xoa bụng mẹ, dỗ dành con và ngủ tiếp. Lúc này, mẹ thực sự đã mất hết kiên nhẫn, giơ chân đạp thật mạnh vào m*ng bố (không hiểu sao lúc đó khỏe thế?) và hét:"Dậy, em đẻ đến nơi rồi". Cú đạp của mẹ phát huy tác dụng, bố bật dậy, cuống quýt: "Gì?... Ai đẻ?... Em đẻ? Không!... Khoan... Từ từ...". Rồi không hiểu lúc đó bố con nghĩ gì?, bế xốc mẹ lên, chân dậm thình thích, hát lớn: "Đi đẻ nào là đi đẻ nào...!" - "Anh làm gì thế? Duyệt binh à?", mẹ trợn mắt – "Ồ thì... đi đẻ" (bố cười và trưng ra cái bản mặt cả ngàn năm thiếu muối i-ốt). Sau khi mất 5 phút để giải thích rằng thì mà là mẹ đã đau bụng và có máu báo,... v.v... bố cũng 'tỏ ra nguy hiểm' gật gù, 'ba chân bốn cẳng' chạy xuống lầu và nói gần như hét: "Mẹ ơi, vợ con sắp đẻ. Nhanh... nhanh... nhanh".
Gần 2h sáng mẹ bắt đầu đau đẻ.
Hơn 4h sáng: Một cơn đau bụng dữ dội khiến mẹ tím mặt. Cảm giác như ruột gan đang bị nhào nặn giống như nhào bột làm bánh chứ không chỉ đơn thuần là cơn đau do tử cung co. Sau 20 giây thảo luận, bà nội và bố quyết định đưa mẹ đi bệnh viện. Suốt đoạn đường đến viện, mặt bố tái mét, chân tay thì lóng ngóng. Bà nội nhìn thấy thế, an ủi: "Không phải lo! Đau đẻ thế đã nhằm nhò gì". Bố khẽ gật đầu với bà rồi quay sang nắm tay mẹ thật dịu dàng, đầu cúi gần sát mặt mẹ, khẽ nói: "Xung phong...!"
Gần 6h sáng: Mẹ đau bụng đến 'chết đi sống lại'. Hết quằn quại trên giường lại lê lết xuống đất ôm chân giường. Sau cơn đau đó, mẹ lịm đi. Bố ôm mẹ vào lòng, đưa ngón tay trỏ kề sát mũi mẹ và nói: "Đừng chết nhé!". Nghe bố hỏi, mẹ yếu ớt trả lời: "Còn lâu mới chết!". Khóe môi bố khẽ cười. Và mẹ biết đó là nụ cười của sự thấu hiểu, sẻ chia.
Vật lộn với không ít cơn đau lớn, nhỏ nhưng mẹ vẫn chỉ mới mở được 3cm. Thực sự hết kiên nhẫn, mẹ đòi chích thuốc để đẻ không đau. Bác sĩ bảo phải mở khoảng 5 – 6cm mới được chích. Mẹ lại cắn răng chịu đựng nhưng cũng chỉ được 15 phút, lại một cơn đau ập đến, mẹ cắn môi đến bật máu, 2 tay nắm chặt thành giường và nức nở khóc. Nhìn cảnh này, bố hốt hoảng thật sự, giọng nói khàn đặc: "Thôi, thôi...mổ, mổ, mổ... không đẻ gì nữa"- "Không mổ!", mẹ níu tay bố, phản kháng. (Ai bảo trước khi sinh mẹ đã học đủ 100 chiêu tiền sản nên tự tin đừng hỏi...). "Người ta đẻ được thì mình cũng đẻ được! Nhất định đẻ thường để tốt mẹ khỏe con dù 'hàng hóa' sẽ hỏng đôi chút", mẹ thầm nghĩ. Bố nhìn mẹ, ánh mắt hiện lên chút xót xa: "Không mổ?! Anh chưa muốn 'mồ côi' vợ?". Bà nội lúc này mới khẽ gắt: "Đau đẻ không chết được đâu. Chờ thêm lúc nữa xem thế nào".
6h 30 phút sáng: Bác sĩ tiếp tục vào khám cho mẹ. Sau khi dùng đủ các dụng cụ để nghe ngóng, soi xét... bác sĩ lạnh te tuyên bố: "Chị khó sinh thường, phải mổ thôi". Mẹ thấy ánh mắt bố nhìn bác sĩ đầy căm giận, lẩm bẩm: "Biết thế cho mổ từ 2h sáng cho đỡ hỏng 'hàng'?!".
7h15' sáng: Sau khi bà nội và bố lo xong các 'thủ tục' cần thiết, mẹ lên bàn mổ. Nằm trên bàn mổ, một nữ y tá ép người mẹ lại cong như con tôm. Một cơn đau chạy dọc sống lưng, một cơn đau hoành hành ở bụng. Mẹ thực sự, thực sự đã nghĩ: "Ước gì được giải thoát". Sau đó, một liều thuốc mê được tiêm đúng cột sống của mẹ. Trước khi hoàn toàn mê man, mẹ cảm thấy có một vật sắc lạnh... rạch một đường dài ở bụng dưới của mẹ...
Phải rất lâu, rất lâu sau đó, mẹ thấy mình bị ai đó tát nhẹ vào mặt và gọi "Dậy... dậy". Cảm giác đầu tiên của mẹ khi tỉnh lại là cổ họng khô rát, chân tay mềm oặt, vô lực. Ngước mắt, mẹ thấy bố đang bế con, mặt mày hớn hở. Rồi bố bế con, nhẹ nhàng đặt nằm kề bên mẹ, khẽ nói: "Phần thưởng của em đây! Xứng đáng không?"
___
Hết a~
Vote và cmt cho Au nha ♥
*= năm sinh của Sarada mị chế nha^^
BẠN ĐANG ĐỌC
|Sasusaku| Đi đẻ...!
HumorSau cơn đau quằn quại, mẹ ngã vào lòng bố. Bố hốt hoảng, đưa ngón trỏ kề sát mũi mẹ và nói: "Đừng chết nhé!". Oneshot thôi^^ Sakura's POV