' Cậu làm sao vậy?'- Hiển Vũ ngây người hỏi Sở Tôn
'Sao người đầy mồ hôi thế này?'- Lại tiếp tục câu hỏi.
'Một năm trước Uyển Uyển vì gây với tôi nên bỏ đi. Tôi chạy theo, đến giữa đường có chiếc xe lao đến gần cô ấy. Tôi chạy ra đẩy cô ấy vào lề, tránh không khỏi nên chân bị thương. Tuần sau là thi quốc gia, bác sỹ bảo tôi không thể lành kịp và........'
Sở Tôn cúi xuống, nhỏ giọng dần, như thể có gì đó cất giấu lâu ngày, đến giờ mới giải thoát.
'Có thể để lại di chứng, không thể dùng sức được như trước nữa.'- Như có gì nghẹn lại, Sở Tôn im bật đi. Ở đây có một khoảng lặng đang diễn ra.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng từ từ bước đến đối diện với Sở Tôn, mặt đối mặt, nở nụ cười đầy sức sống. Đưa hay tay của mình ra, ôm Sở Tôn vào lòng.
Dáng người nhỏ bé, thấp hơn Sở Tôn tận cái đầu. Nhưng trong lúc này đây, sao Đường Hiển Vũ lại lớn đến thế?
Đầu Hán Sở Tôn gục vào đôi vai gầy ấy. Như thể lúc này đây phó mạc mọi thứ cho Hiển Vũ. Hình ảnh thật ấm áp.
'Không sao, qua rồi, chuyện đã qua rồi, cứ để nó qua đi. Chắc Uyển Uyển cũng buồn lắm, cô ấy chắc chắc là tự trách mình nhiều lắm.'- Đôi tay nhỏ bé, ấm áp vỗ vào lưng Sở Tôn, an ủi, tin tưởng, che chở. Tất cả những cái vỗ ấy như nói tên mọi thứ.
'Cơ mà, cậu sao lại hốt hoảng chạy đến đây như vậy?'- Đang tình cảm thì Hiển Vũ lại dở tính ngốc nghếch ra, hỏi một câu làm phá hết không khí ảm đạm.
Sở Tôn buông Hiển vũ ra, quay người lại, cả mặt đỏ lên:' Tôi....tôi và Đại Úy đi tìm cậu.'
'Cậu đi đâu gần 2 tiết học vẫy hã? Còn tưởng bị té vào bồn cầu của nhà trường rồi.'- Đột nhiên Sở Tôn quát lên với Hiển Vũ.
'Tôi khó chịu, xuống phòng y tế một chút. Sợ tôi té trong đó sao chạy ra hành lang vậy?'- Câu hỏi ấy khiến Sở Tôn phải ngậm miệng lại, không còn biết mở lời như thế nào.
'Cậu nhiều chuyện quá, nhanh đi nào, Đại Úy đang tìm cậu khắp nơi đó.'- Sở Tôn bực mình quay đi, đi ra khỏi phòng.
'Hễ? Ê này, đợi tôi, phải tắt máy, khóa cửa nữa chứ! Ê này Sở Tôn.'- Hiển Vũ đáng yêu vội thu dọn, chạy theo sau.
'Đồ đáng ghét chết tiệt, nói chuyện thật khiến người khác bực mình.'- Sở Tôn quay sang đằng sau, vừa liếc vừa càm ràm cái con người ở phía sau mình.
'Thẻ nhớ này, tôi định bẻ nhưng thấy tên đó van xin thảm thiết quá nên về đây đưa cho hai cậu xử lý.'
Đại Úy đưa thẻ nhớ trong máy chụp hình của cậu con trai kia về phía Sở Tôn và Hiển Vũ.
'Cái gì vậy? Chuyện gì vậy?'- Hiển Vũ đưa tay ra định cầm chiếc thẻ nhớ.
Sở Tôn vội đưa tay ra chộp lấy thẻ nhớ trước:' Để lát về xóa hình xong trả cho tên đó sau.'
Ra về Sở Tôn và Đại Úy bị gọi lên giám thị nên còn mỗi Hiển Vũ về kí túc xá trước.
Đang đi giữa đường lại gặp Uyển Uyển. Cô ấy kéo Hiển Vũ qua một góc:' Cậu là bạn chung phòng với Sở Tôn đúng không?'

BẠN ĐANG ĐỌC
Parabol (Đam Mỹ)
AléatoireThể loại: Đam mỹ - nhất công nhất thụ - Trung Khuyển công - Tiểu mỹ thụ - Niên hạ công - Phúc hắc thụ - HE - Khu viên vườn trường - H VĂN ÁN -Từ nhỏ đã mang trọng bệnh, không thể rời giường dù chỉ là một bước. Một ngày nọ tivi sáng lên cái tên ấy...