Mưa rơi rả rích nước bao trùm trên mọi mái nhà , cảnh vật xung quanh khiến mọi thứ trở nên ẩm ướt đến khó chịu.
Ran nhìn một màn mưa trước mặt mà khẽ thở dài rồi lại thở dài một cách ảo não. Sonoko ngồi bên cạnh thì đưa tay lên trâm hết chỗ này đến chỗ khác trên mái tóc bóng mượt , tay còn lại là cái gương nhỏ cầm trên tay đôi mắt liến láu khắp mọi nơi rồi dừng lại ở cái bộ dáng thiếu sức sống của Ran
-"Cậu sao vậy "
-"Chỉ là thấy buồn thôi "
Chiếc gương trên tay liền được chủ nhân của nó úp xuống mặt gỗ phẳng phiu lạnh lẽo
-"Cô Jodie vẫn chưa khỏi sao hay là để tớ mời đại phu nổi tiếng nhất kinh thành này cho cậu "
-"Không phải là chuyện này chuyện khác "
Sonoko nhìn khuôn mặt của Ran một cách cẩn thận như muốn dò xét cái gì đó rồi cười mỉm một cách vô cùng âm hiểm khiến người nhìn nó bất giác có cảm giác lạnh sống lưng.
-"Chuyện khác cực có vấn đề rồi nha giấu tớ chuyện gì "
Vừa nói Sonoko vừa dí sát khuôn mặt mình vào mặt Ran khiến từng tầng ửng hồng trên khuôn mặt cô. Bàn tay trắng hồng thon gọn khẽ nhẹ nhàng đẩy cái mặt cũng như thân hình của Sonoko ra xa mình, khuôn mặt nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
-"Có chuyện gì đâu chỉ là nhìn trời mưa thì buồn thôi "
Sonoko bày ra một bộ mặt nhăn nhúm nhìn Ran rồi lại hướng ánh mắt về phía một màn mưa rả rích kia khẽ thở dài. Mưa buồn thiệt sao mà khiến người ta nhìn vào tràn đầy tâm trạng
-"Thiệt là...trời mưa khách đến thưa thớt ghê "
Ran nhẹ mỉm cười rồi đứng dậy bước đến bên cửa nhìn màn mưa trắng xoá trước mặt với ánh mắt đầy tâm trạng vào khoảng không vô định. Có lẽ là vì bản thân đang mang tâm trạng hay sao mà cô thấy giọt mưa sao nặng nề và u buồn tới vậy, từng giọt lại từng giọt lá cây bên cạnh cũng lay động theo cơn gió tán lá xum xuê đón nhận ướt đẫm một màn nước sáng bóng. Dòng người trên đường cũng thật hối hả mau chóng đi thật nhanh nếu ko cũng tìm một chỗ chú dưới mái hiên chờ đợi cơn mưa ngớt đi một chút.
Một chút kí ức bỗng chợt ùa về trong đầu Ran bến cảng, mây u ám, bầu trời đen kịt, chàng trai khiến cô nghi ngờ. Nó khiến Ran cảm thấy mệt mỏi, màn mưa vẫn rơi bước chân người cũng lặng lẽ rời khỏi.
-"Cậu có định đi đâu vào hè này ko "
Sonoko nhanh chóng đem cây trâm đặt vào vị trí hoàn hảo rồi lại tiếp tục bô lô ba la nhí nhảnh với cái mồm có thể hoạt động đến công suất tối đa
-"Đương nhiên là tớ đã lên kế hoạch sẵn rồi tớ sẽ đến Kyoto rồi vào đền mà thôi quên mất tên rồi chỉ nghe nói ở đó rất đẹp núi non hùng vĩ lá vàng rơi rụng "
-"Đừng đùa bây giờ mùa hè cậu lấy đâu ra lá vàng được thế "
-"Ờ thì tớ nhầm tí thôi mà cậu có cần phải bắt lỗi như vậy ko mà nói thật thì ...thiên nhiên ở đó vô cùng đẹp không khí mát mẻ rừng cây um tùm lá nõn nà non xanh hơn nữa còn có thể nghe tấu nhạc trong khuôn viên thơ mộng ấy nữa chứ "
BẠN ĐANG ĐỌC
{fanfic shinran}Tớ, cậu,cô ấy quỷ và tiên
FanfictionHai kiếp rốt cuộc đâu mới là điểm dừng . Xa xưa cổ đại phép thuật tràn ngập khắp nơi hay thế giới hiện đại đơn giản học sinh đến trường ... Không khí sáng lành trong trẻo, bầu trời xanh ngắt một màu yên lành mà đẹp mắt. Ran lơ đễnh từ trong lời gi...