Chương 2 - Số kiếp truân chuyên
Núi hiểm trở do trời cao dựng,
Đất Kiếm Môn hùng tráng thế gian.
Núi liền giữ chặt Tây Nam,
Hướng Bắc sừng sững đá làm bình phong.
Hai vách núi nhìn trông cao ngất,
Tự tạo nên thành quách tự nhiên.
Một người khoẻ giữ cửa quan,
Quân dù trăm vạn, đừng bàn vào đây.1
Ráng hồng yếu ớt trồi lên ở phương đông, in nổi hình Kiếm Môn. Hai ngọn núi như trường kiếm Ỷ Thiên trỏ thẳng lên trời, trên cao dày đặc mây đen.
"Tiếng gì thế nhỉ?" Tướng giữ Kiếm Môn là Trương Hà choàng dậy, nghiêng tai lắng nghe âm thanh ì ầm nơi xa.
"Tiếng móng ngựa ở đại bản doanh Lục Bàn sơn." Lính canh cửa nói: "Quân Mông Cổ bắt đầu thao luyện ca sáng."
Trương Hà khoác áo, đẩy cửa ra, gió sớm lạnh giá thốc vào mặt khiến y rùng mình. Nhìn về phương xa, đèn đuốc doanh trại Lục Bàn sơn chiếu rực một góc trời, Bắc Đẩu thất tinh cũng phải mờ đi.
oOo
"Ê, sắp xong chưa?" Lương Thiên Đức quát to.
"Sắp rồi sắp rồi, chừng nửa canh giờ nữa." Từ trong rừng, tiếng Văn Tĩnh vọng ra.
"Vớ vẩn thật." Lương Thiên Đức tức giận: "Đời thủa nhà ai lại có người đi đồng mất những một canh giờ không?"
Đoan Mộc Trường Ca sa sầm nét mặt: "Càng không có ai một ngày đại tiện đến sáu lần."
"Nó cố ý đấy." Nghiêm Cương nghiến răng nghiến lợi nói thẳng thừng.
"Quả vậy." Bạch Phác nhủ bụng.
Lương Thiên Đức sốt ruột bảo: "Mày mà không ra ngay là ta vào."
"Chớ." Văn Tĩnh kêu lên: "Ở đây có bãi phân to tướng, khó ngửi lắm."
"Hừ." Lương Thiên Đức vùng bước đến.
"Xong rồi xong rồi." Thấy cha hùng hổ tiến tới, Văn Tĩnh đành kéo quần lên, lững thững đi ra khỏi rừng, nói vẻ bất mãn, "Sách thuốc có dạy: chất bã sinh độc, đi đồng mà không đi hết là bị trĩ đấy."
"Rốt cuộc mày đang toan tính gì vậy?" Nghiêm Cương méo xệch miệng: "Thoạt tiên thì nói không biết cưỡi ngựa, không sao, học vậy, nhưng chó má thật, một người luyện võ mà học cưỡi ngựa mất bao nhiêu thời gian. Kế đó dọc đường, lúc đòi đi nặng lúc đòi đi nhẹ, bài tiết nhiều hơn cả trâu bò. Quỷ tha ma bắt, quãng đường độ hai canh giờ mày kéo dài cả ngày trời luôn, từ đây đến Kiếm Môn quan còn những hai trăm dặm nữa!" Y nhìn bóng tịch dương phía xa, bụng bảo dạ: "Nếu không nể mặt ông già mày thì tao đập chết mày rồi, thằng khốn kiếp!"
"Dù thúc ngựa chạy nhanh cũng không đến được Kiếm Môn quan trước lúc chập tối." Bạch Phác nói: "Chi bằng chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục lên đường."
"Hay, hay lắm." Văn Tĩnh vỗ tay reo.
"Hay cái con khỉ." Nghiêm Cương hằm hằm nhìn gã, bảo Bạch Phác: "Cách đây hai mươi dặm có trấn Hề Cốc, dừng chân nghỉ được."