...

363 29 10
                                    

Đôi lúc tôi cảm thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời. Đôi bàn tay chỉ bơ vơ một mình giữa khoảng không. Tôi là Bạch Dương , năm đó là sinh viên năm 4 của trường Đại Học Marketing. Tôi là một thằng con trai duy nhất trong trường chưa có một mối tình vắt vai nào cả , nếu có chỉ là một tình cảm say nắng cô em gái lớp 9 lúc tôi vào lớp 10. Và rồi đến một ngày tôi gặp em ấy...

Ngày hôm đó trời mưa lớn , sét lớn quá trời. Tôi đang đi bộ ra chỗ xe buýt để đi đến quán trà sữa quen thuộc để đọc sách. Tôi có sở thích đọc sách ở ngoài đường chứ ở nhà một cuốn tôi cũng không thèm đụng đến. Đi từ từ ra trạm thì bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy tay tôi và kéo lại. Tôi bất ngờ , quay đầu lại nhìn thì ra là một cô nàng. Em ấy có mái tóc đen dài ngang lưng , làn da trắng , và có dáng người nhỏ con. Tôi mở miệng tính hỏi thì em ấy lên tiếng

- Anh trai , anh đi nhanh quá , không chờ em gì cả.

Tôi là anh trai của cô ấy ? Tôi có em gái từ bao giờ thế. Tôi đã mở lời hỏi cô ấy

- Em ơi, em là ai thế ?

Em ấy ngước lên nhìn tôi, đôi mắt mở to ra , thấy thế rồi em ấy bỏ tay tôi ra. Miệng lắp ba lắp bắp nói

- Dạ , em xin lỗi. Em thành thật xin lỗi ạ.

Tôi nói với em ấy rằng không sao cả. Và rồi chúng tôi lại đi lướt qua nhau như người xa lạ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có lẽ chúng tôi sẽ chỉ là người dưng nếu như chúng tôi chỉ gặp nhau vào ngày hôm đấy nhưng không... chúng tôi lại gặp nhau vào cũng một chiều ngày mưa. Lúc đó tôi đang đọc sách trong quán trà sữa như thường lệ , thì em ấy bước vào. Đôi mắt của em ấy ánh lên vẻ muốn khóc nhưng không thể khóc. Tôi tính lơ đi, nhưng tôi lại không thể lơ em ấy đi được. Đến gần chỗ đó , nghe thấy giọng em run run , lắp ba lắp bắp nói với nhân viên. Tôi chú ý xung quanh , thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy đang chỉ vào ly trà sữa thái. Thế rồi tôi bèn nói với nhân viên
- Chị lấy cho cô ấy ly trà sữa thái giúp tôi.

Giải quay lại nhìn tôi. Đôi mắt em khẽ cụp xuống , cúi đầu cảm ơn tôi. Tôi bèn nắm tay em ấy , kéo đi đến chỗ ngồi của tôi. Ngồi xuống, tôi hỏi em

- Sao muốn khóc mà không khóc đi nhóc ? Tâm sự với anh đi. Coi như tâm sự với người lạ đi

Em ấy nhìn tôi và rồi em để nước mắt em rơi xuống. Em khóc không ra tiếng, tôi ngồi đó chỉ biết im lặng nhìn. Sau một hồi , em mới lên tiếng, những tiếng nấc cũng từ đó vang lên.

- Em mới chia tay bạn trai , tên đó hức...tên đó phản bội em. Hắn... bắt cá hai tay với con khác. Thật sự em không biết phải làm sao nữa. Em... em đã cố gắng không khóc trước mặt hắn. Nhưng rồi đến đây, lại không thể nào nói nên lời.

Tôi đưa tay đến gần mặt em và bẹo một cái. Tôi nói

- Bé giỏi lắm. Em mạnh mẽ lắm. Nào nào ngoan nào. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi và em sẽ gặp được một ai khác tốt hơn hắn. Hãy sống thật vui vẻ , càng xinh hơn , để cho tên bỏ em thấy hắn bỏ em là một sai lầm

Tôi nói xong , thì bỗng nhiên nhận ra tay mình bẹo xong vẫn đặt trên má em ấy. Tôi ngượng ngùng , đỏ mặt khẽ rụt tay lại. Em nhìn tôi cười, một nụ cười đẹp thật đẹp, trông như một thiên sứ vừa hạ xuống trần gian. Em nói với tôi

( DƯƠNG - GIẢI ) CÒN YÊU SẼ CÒN NẮM CHẶTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ