Chap 1
Gần đây cái mà thấy mọi người quan tâm và bàn bạc khá là nhiều là chủ đề phi tang xác chết ở sông rồi chết trôi, chết nổi ở sông sao dạo này liên tiếp xuất hiện nhiều đến vậy. Mình thì cũng có 1 thời gian khá là dài sống trên sông nước nên cũng đã gặp không ít chuyện nên muốn kể lại cho mọi người nghe 1 chút.
Thực ra mấy ngày nay báo trí rồi dân địa phương, cánh tàu bè, thuyền chài rồi đến cả cái gọi là cộng đồng mạng, facebooker...dường như đổ xô vào việc hóng tin tức về 1 cái xác bị thả trôi sông. Và liên tiếp xuất hiện thêm vài cái xác, rồi tin tức người lao mình xuống sông tữ tự cứ nhan nhản. Việc này là đối với bản thân em nó chẳng có gì là lạ lẫm hay ngạc nhiên cả, những vụ việc như vậy ngày nào mà chẳng có, chết trôi trên sông thì nó nhiều vô kể chẳng qua là chúng ta không biết và chú ý đến thôi. Mọi lần những xác chết trôi bị người dân rồi cả chính quyền xem như hủi vậy, gặp là đẩy đi coi mấy thứ đó là xui xẻo, cứ thể đẩy ra đẩy vào cho đến lúc nó chìm nghỉm rồi lòng sông lạnh lùng nuốt chửng những cái xác vào bụng vĩnh viễn.Ngày đó thì em đang học lớp 11 nhưng do mải chơi rồi nghỉ học luôn, nói chính xác hơn thì bị nhà trường đuổi học. 1 thời gian lêu lổng đập phá ở nhà thì mẹ em quyết định gửi em lên quê ngoại cho mấy cậu quản lí giáo dục kiểu như đi giáo dưỡng tại gia vậy. Mấy cậu mấy bác em thì hổ báo cáo chồn lắm, lên đó không cẩn thận là ăn tệt như chơi. Quê ngoại em hầu như cả họ đều sống vào nghề sông nước, người thì thuyền chài, người thì lái đò...và kiêm cả luôn 1 mớ nghề phụ để kiếm thêm như vớt xác, lặn mò xác rồi lặt lắp chân vịt..hàn gò cho tàu bè...Nói chung là bất kể cái gì có tiền là đều có thể làm hết.
Em thì mẹ gửi cho cậu út và cậu ba trông chừng, vì 2 cậu này rất nghiêm khắc và lại thương con cháu nữa. Công việc của 2 cậu này nhàn hạ nhất mà suốt ngày phải ở trên sông nên mẹ yên tâm và tin tưởng lắm. Thường thì bất kể con sông nào cũng có 1 vài cái bãi cạn, vào mùa đông ken đúng thời gian này luôn đấy . Mùa đông ken như này nước xuống mà lại ít mưa lũ nên nước kiệt lắm, tàu bè qua lại những bãi cạn đó rất là khó khăn nếu không đi đúng luồng đúng lạch là nằm cạn cả tháng chờ nước như chơi, rất là nguy hiểm và thường thì phải mượn tàu khác hoặc thuê điều tốc kéo qua. Những bãi cạn trên sông như vậy thì sẽ có 1 nhóm người đứng ra nhằm mục đích kéo cạn thuê cho tàu, họ sắm vài xuồng mang bộ điều tốc và cắm cờ giữa lòng sông ngày ngày nằm chờ tàu chạy qua luồng rồi thu vé kéo cạn. Ngày xưa mỗi lượt tàu chạy qua thì chỉ vài ba chục nghìn thôi nhưng 1 ngày có đến cả trăm con chạy qua nên thu cũng lớn lắm. Nó giống như là dịch vụ bảo hiểm vậy, nếu ông mua vé thì tàu ông chạy qua mà dính cạn thì bọn tôi sẽ mang điều tốc ra kéo cho ông mà ko lấy thêm 1 xu nào đồng thời dẫn tàu cho ông chạy đúng luồng để phi qua. Ông mà ko mua vé cũng không sao, ko ai ép buộc ông cả nhưng mà ông mà lỡ mắc cạn thì mặc xác ông nằm đó để tự ông phải xuay xở rồi phải ra van lài thì mới được kéo ra, mỗi lần như vậy mất đến vài chục triệu như chơi. Vì vậy tàu bè qua hầu hết đều phải mua vé cạn. Và 2 cậu em cùng mấy ông anh họ làm nghề đó, mấy ông cậu cũng có máu mặt và quen biết đôi chút nên việc làm ăn khá thuận lợi xuôn xẻ.
Em lên đó được xắp xếp là nấu cơm rồi giặt đồ hầu hạ mấy lão đó, ngay cả việc lên bờ mua sắm cũng cấm tiệt. 24/24 sinh hoạt trên thuyền, lúc đầu khá là chán nhưng dần dà quen dần và bắt đầu thấy thích thích. Làm 1 thời gian em cũng học được cách lái xuồng và chịu trách nhiệm ra thu tiền vé, còn công việc kéo cạn nặng nhọc thì mấy ông kia làm hết.