"Chị Vincy, chị biết tại sao em thích rock không?"
"Vì bình thường, em cảm thấy khó diễn đạt hết cảm giác trong mình, chỉ đến khi em chơi nhạc rock điên cuồng, em mới có cảm giác em là chính em. Nói cách khác, thoạt nhìn rock metal vốn quá khác biệt với em, nhưng chỉ khi được chơi nó, em mới bộc lộ được hết bản chất của em bị che giấu dưới lớp vỏ hiền lành này. Chính vì thế, em bị cuốn hút bởi nó."
"Johnny đối với em, giống y như rock metal vậy."
***
Cảnh Du đã nói rất nhiều trên điện thoại. Cậu muốn nói với Châu Châu của cậu rằng cậu rất yêu Châu Châu, và cậu đang cảm thấy bất an, cậu cần sự động viên từ Châu. Châu im lặng lắng nghe và động viên người yêu. Nguỵ Châu chờ đợi khi Cảnh Du quay về Thượng Hải, cả Cảnh Du cũng vậy.
Cảnh Du cố gắng thu xếp công việc sớm, cậu qua đón Nguỵ Châu và đưa cậu đi ăn tối tại một nhà hàng Hải Sản ưa thích của hai người. Cùng hỏi thăm nhau rất nhiều, rồi bón cho nhau ăn, cả hai đều có cảm giác hai người quay lại thời điểm mới yêu vậy.
Sau bữa ăn, hai người đi về studio riêng của Cảnh Du.
Hai người ôm nhau, trong phòng của Cảnh Du. Một cái ôm thật ý nghĩa. Cả hai cùng không nói gì, khuôn mặt của người này được đặt vào hõm vai của người kia. Họ nhắm mắt và tận hưởng chút không gian riêng tư hiếm hoi. Cảnh Du đặt nhẹ nụ hôn lên gáy, rồi vai, tai, lướt qua gò má và dừng lại ở đôi môi của Nguỵ Châu, cậu hôn Nguỵ Châu say đắm, khẽ thì thầm ở quãng giữa nụ hôn:
"Anh rất nhớ em, Nguỵ Châu."
Tay Cảnh Du di chuyển lên đỡ lấy gáy của Châu, tay còn lại câu ôm trọn vòng eo của người yêu, lưỡi cậu tách môi của Bảo bối, lướt vào khớp hàm, khi răng của Châu hé mở, lưỡi của cậu tiến vào quấn lấy lưỡi của Châu. Cả hai chìm đắm trong nụ hôn sâu, tận hưởng dư vị của nhau.
Hai người rời nhau, và cùng nhau đi tắm, cùng chen chúc vào một cái bồn tắm, Nguỵ Châu ngồi dựa lưng vào người yêu, nước ấm khiến tâm trí của cả hai người vô cùng thư giãn. Cảnh Du quan sát khuôn mặt của Bảo bối, đôi bàn tay quấn quanh eo của cậu ấy, sờ nắn khắp vùng da mẫn cảm và mịn màng của Châu, đôi môi của cậu tiến đến, cắn nhẹ vành tai của Châu, rồi hôn lên má. Trái ngược với cơ thể vạm vỡ của Du, Châu hiện tại rất mảnh khảnh, cơ thể cân đối và làn da rất mịn màng.
"Thời gian qua, em nghe rất nhiều nhạc." Nguỵ Châu cất lời. "Cả không lời lẫn có lời, em có thêm vài ý tưởng mới cho album sắp tới, em nghĩ em sẽ hát tiếng Anh nữa, học tiếng Anh với chị Vincy mỗi tối thực sự rất hữu ích, em đã học rất nghiêm túc chăm chỉ đấy!"
"Em thử thu âm đi, anh muốn nghe."
"Anh bóp vai và cổ cho em đi. Mấy hôm nay em đánh đàn guitar hơi nhiều. Tự dưng mỏi cổ quá."
Cảnh Du ngoan ngoãn làm theo. Cậu xoa bóp nhẹ nhàng vùng cổ và vai cho Châu, cho đến khi Châu bảo dừng. Cả hai ngừng ngâm nước và nhanh chóng tắm rửa và mặc áo choàng ngủ đi vào giường. Cả hai cùng nằm trên giường, Cảnh Du ôm lấy bảo bối, mặt kề sát mặt, thì thầm:
BẠN ĐANG ĐỌC
[fanfic Du Châu] Quay về bên em!
FanficMột fan fic về Du-Châu < Bối Cảnh: Du Châu sau ba năm yêu nhau! For Xu Wei Zhou! Dành tặng cho Hứa Nguỵ Châu và cho tất cả những ai yêu mến cậu ấy! ^_^ Hãy để lại cảm nhận và nhận xét sau khi đọc truyện nhé. Thnxxxxxxx