From Nayeon...

3.6K 261 2
                                    

"Chaengie, tí nữa đi uống rượu không?" Đồng nghiệp Sana vừa đến giờ tan ca đã đến bá cổ cô mà hỏi.

"Không được rồi, mọi người cứ đi đi."

Tổng biên tập Yoo cằn nhằn, "Chaeyoung à, không phải cậu yêu cái tòa soạn này quá rồi đó chứ?"

"Thôi mà, tôi còn nhiều việc lắm, xin lỗi mọi người nhé. Chầu sau tôi đãi được không đây?"

Son Chaeyoung đang cố gắng viết xong cho hết bản thảo bài báo tổng kết năm 2027 để gửi cho chủ tòa soạn Park trước chiều ngày hôm nay. Dạo này công việc cứ như núi đè khiến cô cứ như chết chìm trong chữ nghĩa và giấy tờ, ngày nào cũng nửa đêm mới xong việc mà về nhà đi ngủ. Nhưng đến hôm nay thì Chaeyoung cũng sắp hoàn thành xong hết công việc được giao rồi, nếu ngày mai gắng thêm tí nữa thì cuối tuần có thể được đi chơi.

Thật ra tối nay Chaeyoung cũng không cần ở lại làm việc khuya, chỉ là chiều nay cô có việc bận không bỏ được.

Đóng laptop lại rồi vươn vai, cuối cùng cũng viết xong bản thảo cho chủ tòa soạn Park.

Cô phải tăng lương cho tôi, không tôi kiện tòa soạn bóc lột sức lao động.

Bước vào xe, Chaeyoung thở dài một cái. Hôm nay Chaeyoung không về nhà mà lái xe qua tiệm hoa, mua một bó hồng trắng, gói ghém thật đẹp rồi đi đến nơi mình cần đến.

Là cần đến nhưng không phải muốn đến. Nghĩa trang Konggi.

Chẳng là hôm nay là ngày giỗ người bạn chí thân của Chaeyoung. Cô và người bạn này chơi với nhau từ năm 6 tuổi, là hàng xóm, là bạn cùng lớp, là bạn nối khố, là bạn thân. Cứ tưởng sẽ bên nhau đến đầu bạc rồi làm sui gia luôn, không ngờ một ngày cậu ta mất vì đột quỵ. Từ đó, năm nào vào ngày này Chaeyoung cũng đến đây cùng một bó hồng trắng, phụ gia đình cậu ta dọn dẹp lại phần mộ rồi thôi.

"Cháu chào cô chú cháu về."

Sau khi hoàn thanh xong công việc của mình, Chaeyoung từ giã cặp vợ chồng già mà ra về. Cô không bao giờ muốn ở lại đây quá lâu. Không phải vì sợ, mà là vì buồn. Chaeyoung cảm thấy, đằng sau mỗi gương mặt ở đây là một câu chuyện, đa phần là bi kịch và đau thương.

Thật nực cười làm sao khi cả cuộc đời một con người chỉ được gói gọn trong một dấu gạch giữa hai mốc thời gian, năm sinh và năm mất. Những kỉ niệm, những vui buồn, thăng trầm, những mối quan hệ, tất cả chỉ được biểu thị qua một dấu gạch vô tri, lạnh lẽo.

Đang mãi suy nghĩ, bỗng ánh mắt Chaeyoung bắt lấy được một vật thể lạ.

Là ai đánh rơi điện thoại sao?

Nhưng chiếc điện thoại này không có vẻ như là bị vô ý đánh rơi lắm. Nó được đặt rất ngay ngắn trên phần mộ của một người.

Myoui Mina.

Hết pin rồi, không mở được.

Chaeyoung quyết định đem chiếc điện thoại này về nhà sạc pin rồi gọi thử vào một trong những số điện thoại trong này để gửi trả lại cho chủ nhân của nó. Dù sao cũng có thể là có người để quên.

[Twoshot] [Minayeon] Messages.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ