dịch: Phi Phi (霏霏)
nguồn:
http://tuyetphiphi.wordpress.com/category/trie%CC%80n-th%C6%B0%C6%A1%CC%A3ng-tu%CC%81y-giai-nhan/
Chương 2.5: Hoắc tướng phủ
Lãnh Băng Băng vẻ mặt nghiêm túc, “huynh vẻ ngoài mê người, văn chất nho nhã, phong độ hơn người. Ta dáng người xinh đẹp, như hoa như ngọc, phóng khoáng rộng rãi, rất xứng với huynh a!”
“Băng Băng, nàng rất đẹp.” Hoắc Thiên ngập ngừng, “nhưng không thích hợp với ta.” Mĩ nhân bên cạnh hắn trước nay không ít.
“ta tuy không thể nói là tài cao bát đẩu, học phú ngũ xa, cũng có thể xem là học bác đa tài.”
“Băng Băng, ta không tìm phu tử.”
Lãnh Băng Băng không cam tâm, “ta có thể ra được đại đường xướng được bếp còn biết kiếm tiền, huynh đưa ta ra ngoài tuyệt đối không mất thể diện.”
Hoắc Thiên cong lên nụ cười sủng nịnh, “Băng Băng, nàng còn nhỏ. Đợi nàng lớn lên, tự khắc sẽ hiểu. Giữa phu thê chỉ có môn đăng hộ đối và hai hợp nhau về hai phía là không đủ.”
Nàng ngần ngại, “huynh biết ta bao nhiêu tuổi sao?” nàng nhỏ sao?
“Mười tám? Mười sáu?” gương mặt đó lớn nhất cũng chỉ khoảng mười bảy tám tuổi, tính tình đơn thuần khả ái, càng giống nữ oa chưa cấp bính*. (từ này để ta xem xét lại sau, nghĩa là nữ nhi xưa khi đủ 15 tuổi có thể gả người)
Nàng thở dài, “ta hai mươi sáu rồi.”
“hai mươi sáu?” hai mắt Hoắc Thiên mở to tựa chuông đồng, “hai mươi sáu?” tại sao nhìn nàng có vẻ như mười sáu?
Lãnh Băng Băng thành khẩn gật đầu, “sinh nhật ta vào tháng mười, ta đã qua hai mươi sáu tuổi rồi.”
“giống ta sao?” bất luận nhìn thế nào, Lăng Băng Băng đều không giống như đã hai mươi sáu tuổi.
“ta thề, ta đã hai mươi sáu tuổi rồi.” Thân là đại phu, thường xuyên luyện những viên thuốc mĩ dung dưỡng nhan, trẻ một chút cũng là việc bình thường, tại sao nhìn biểu tình của hắn lại như gặp phải quỷ vậy chứ?
“Băng Băng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Hoắc đại ca tin rằng, nàng nhất định sẽ tìm được một nam nhân thuộc về mình.”
“huynh không thích ta sao?” nếu như hắn không thích nàng, vậy sao lại tốt với nàng như vậy?
Thích nàng? Trong lòng không khỏi Hoắc Thiên chấn động.
Thích nàng sao? Hắn trước giờ chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này.
Sự đơn thuần khả ái, mơ hồ hoạt bát của nàng khiến lòng hắn có cảm giác ấm áp khác lạ, không tự chủ muốn bảo vệ nàng, sủng ái nàng.
Hắn đối với nàng……chắc là thích rồi. Nếu như không thích thì sao hắn lại đưa nàng về nhà, lại sao hết mực bảo vệ nàng?