Chương 94: Một người cô quạnh, hai người sai

23.2K 426 52
                                    


Mạch Sanh Tiêu vừa đi đến hành lang đã nhìn thấy Đào Thần mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc đang đứng đợi ở cửa.

"Sanh Tiêu, em đi đâu vậy?"

Sanh Tiêu cúi thấp đầu: "Em đi ra ngoài có chút việc."

"Tôi còn đang đợi em nấu cơm cho tôi đây."

Sanh Tiêu gần như quên mất việc này, cô còn tưởng Đào Thần nói đùa: "Thầy không sao chứ?"

"Toàn ăn cơm canh đạm bạc, không biết là đã bao lâu rồi tôi không được nếm thịt cá." Mạch Sanh Tiêu biết anh đang nói quá lên, cô không khỏi mỉm cười: "Vậy em đi mua đồ ăn với thầy."

"Không cần, đều đã mua rồi." Đào Thần tự nhiên mà nắm lấy cổ tay Sanh Tiêu kéo về phía trước, Sanh Tiêu ngạc nhiên dừng bước, vội rút tay lại.

Đào Thần giật mình: "Có phải là tôi chạm phải vết thương của em không? Sanh Tiêu, thực xin lỗi."

"Không phải." Mạch Sanh Tiêu chỉ là không quen tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, cô đi theo sau Đào Thần, nhà của anh thì ra chỉ cách nhà cô mấy căn hộ, đi sang đó cũng không đến bảy tám phút. Sanh Tiêu đi vào nhà, căn nhà chín mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách một phòng bếp, hẳn là đã từng sửa sang lại, tường nhà màu xanh nhạt cho thấy chủ nhân của nó tính tính rất dịu dàng.

Đào Thần tất nhiên là biết Mạch Sanh Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nếu không Sanh Tiêu cũng sẽ không phải chạy tới trấn Lâm Thủy này, nhưng đến bây giờ anh cũng không hỏi đến, Sanh Tiêu đặt túi xách xuống: "Phòng bếp ở đâu ạ?"

"Vẫn còn sớm, không cần vội." Đào Thần pha cho Sanh Tiêu một ly sữa nóng, hai người ngồi nói chuyện, đại khái là nói về tình hình gần đây, đồng hồ báo đã đến bốn giờ, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Trong bồn rửa có rất nhiều rau xà lách, thịt cá, rau quả, trái cây đều có, Mạch Sanh Tiêu đứng cạnh Đào Thần: "Hôm nay là ngày gì vậy?"

"Là ngày đầu tiên em nấu nướng miễn phí cho tôi, tôi phải thử xem tay nghề của em như thế nào." Đào Thần ở bên cạnh phụ giúp, tay nghề của Sanh Tiêu rất thuần thục, là lúc ở Hoàng Duệ Ấn Tượng học được từ dì Hà không ít món ăn.

Không đến một giờ, trên bàn ăn liền bày biện vài món ăn gia đình.

Sườn xào chua ngọt, thịt gà cay, đậu phụ ma bà, trứng xào cà chua, canh cá nấu với khoai mỡ, còn có món nướng New Orleans, chỉ cần cho vào lò vi sóng quay là được.

"Xong rồi." Mạch Sanh Tiêu tháo tạp dề ra, Đào Thần xới cơm đặt trước mặt cô.

"Em không ăn, phải về nhà có chút việc." Sanh Tiêu từ chối.

"Muộn thế này còn có việc gì? Ông chủ tôi đây cho phép em ăn cơm." Anh đè lại vai Sanh Tiêu, để cô ngồi xuống. Mạch Sanh Tiêu nhìn Đào Thần: "Thầy Đào, thầy còn đùa được."

Cô vừa dứt lời, liền thấy người đàn ông vẻ mặt cứng ngắc, Mạch Sanh Tiêu vội ngậm miệng lại, mỗi lần gặp cô đều gọi thẳng tên anh, chính vì không muốn anh nhớ lại khoảng thời gian khi còn ở Hoa Nhân: "Xin lỗi."

"Em gọi tôi như vậy cũng đúng, bây giờ tôi vẫn là thầy giáo, chẳng qua, là giáo viên mầm non." Đào Thần gắp miếng sườn vào bát Sanh Tiêu, giọng nói có vẻ chơi vơi, anh nhìn thấy vẻ mặt Sanh Tiêu buồn bã, nhanh chóng khuấy động không khí: "Nhưng mà, sau này em hãy gọi tên tôi đi, tôi thấy tên mình rất hay."

"Vâng." Sanh Tiêu nặng nề gật đầu.

Mạch Sanh Tiêu suýt nữa thì quên mất đã bao lâu rồi mình không ăn một bữa cơm tử tế, từ sau khi Tương Tư gặp chuyện không may, cuộc sống của cô thường bất an, rời khỏi thành phố Bạch Sa đến trấn Lâm Thủy, mỗi ngày đều ăn mỳ ăn liền, hiếm khi cô cảm thấy ngon miệng, ăn một bát cơm đầy.

Ăn xong bữa tối, cô dọn dẹp lại phòng bếp, đồ ăn chưa ăn xong thì cất vào trong hộp. Đào Thần bảo Sánh Tiêu ngồi vào sofa ở phòng khách: "Sanh Tiêu, Tết em có về Bạch Sa không?"

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Không ạ."

"Vậy thì tốt, khi nào em nghỉ thì chúng ta đi mua đồ Tết, được không? Ba mẹ tôi cũng sẽ đến, nếu không em ở nơi này đi, mọi người cùng quây quần vui vẻ một chút."

Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi, liền cự tuyệt: "Không được."

"Vì sao? Em không về Bạch Sa, năm mới sẽ rất cô đơn, buồn tẻ."

"Em ... " Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn làm phiền Đào Thần, lại nói, bây giờ cô không thể thích ứng với cuộc sống quá náo nhiệt, cô thuận miệng nói dối: "Chị gái em sẽ đến đây, bọn em đã giao hẹn với nhau."

Đào Thân ngạc nhiên, vẻ mặt có chút mất mát: "Vậy là tốt rồi, nhưng mà nếu em rảnh có thể đi sắm đồ với tôi chứ? Cha mẹ tôi cũng phải giao thừa mới tới đây, nên chuẩn bị gì đó, tôi nghĩ là mình còn vụng về."

Mạch Sanh Tiêu gật đầu: "Được, em đi mua với anh."

Hai người ngồi một lúc, Sanh Tiêu liền đứng dậy ra về.

Đào Thần đưa cô đến đầu cầu thang, Mạch Sanh Tiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ngủ ngon."

"Sanh Tiêu." Đào Thần gọi khi cô sắp bước lên cầu thang, anh lấy một vật từ trong túi ra, kéo tay Sanh Tiêu, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng, liền đeo vật đó lên cổ tay cô. Cô chỉ cảm thấy chỗ cổ tay có chút lạnh lạnh, tay áo bị Đào Thần vén lên, Sanh Tiêu giơ tay lên liền thấy một chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ khá to, có thể che được vết sẹo trên cổ tay cô.

"Tặng em đấy." Đào Thần thu tay lại: "Như thế, em sẽ không phải cố ý mua toàn áo dài để che nó đi."

Trong lòng Mạch Sanh Tiêu bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, sự ấm áp này đã nhẹ nhàng ôm lấy trái tim lạnh giá của cô, cô chăm chú nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, còn là màu trắng mà cô thích, như vậy, sẽ không ai nghi ngờ, thứ mà cô muốn che đi là vết sẹo đáng sợ.

"Đào Thần, cảm ơn anh." Giọng nói của Sanh Tiêu run run, cô nâng mu bàn tay lên, che trước mũi.

"Ra ngoài cả ngày cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

Mạch Sanh Tiêu đứng ở hành lang, ánh đèn rất tối, Đào Thần vẫy tay với cô rồi rời đi, tay trái của Sanh Tiêu đặt lên đồng hồ, năm ngón tay nắm chặt lấy.

Thì ra Đào Thần đã nhìn ra, mỗi chiếc áo của cô tay áo đều rất dài, là để che đi vết sẹo.

Thứ hai đi làm, Sanh Tiêu nhận được tháng lương đầu tiên, 2000 tệ, cùng với 300 đồng tiền thưởng tết.

******************

Gần cuối năm, các đồng nghiệp rảnh rỗi liền ngồi tám chuyện, nói xem Tết Âm lịch sẽ làm gì, có người là nhân viên lâu năm, nhận được tiền thưởng liền chuẩn bị cùng gia đình đi du lịch. Sanh Tiêu yên lặng sửa soạn lại bàn của mình, cô chưa bao giờ tham dự náo nhiệt cùng bọn họ, bởi vì bọn họ đều có tổ ấm để trở về, mà cô, không có.

Ngày nghỉ đầu tiên, Sanh Tiêu thức giấc rất sớm, lại nằm im trong chăn không dậy.

Hằng ngày cô ngủ rất ít, sau 12 giờ mới ngủ, nhưng đều 6 giờ là tỉnh.

Mạch Sanh Tiêu đã đồng ý đi mua sắm với Đào Thần, cô nằm một lúc liền dậy đi tắm, khi xuống lầu liền thấy anh đang đứng ở hàng lang: "Anh đến từ lúc nào?"

"Tôi cũng vừa đến." Hai tay Đào Thần lạnh đến phát run, vẻ tươi cười trên mặt cũng có chút cứng, hai tay Sanh Tiêu đút trong túi: "Em cho anh số điện thoại, lần sau có việc, anh cứ gọi điện thoại cho em là được."

"Ừ." Đào Thần vội rút điện thoại ra, lưu số của Sanh Tiêu vào.

Mấy ngày này người đi mua hàng Tết là đông nhất, nhân viên công chức đều được nghỉ, các trung tâm thương mại đều giảm giá mạnh khiến người dân đi mua sắm đông như thể không phải trả tiền. Sanh Tiêu chen chúc một lúc, liền cảm thấy ngực khó thở, thiếu không khí, chẳng trách cảm thấy khó chịu.

Đào Thần muốn mua áo lông cho cha mẹ, Mạch Sanh Tiêu giúp anh chọn: "Cái này thế nào? Màu sắc không quá tối, hơn nữa bình thường người già thì eo không còn đẹp nữa, cái áo này dài vừa phải, có thể che khuất phần eo."

"Đẹp lắm." Đào Thần tiến đến ngắm nhìn, chọn lấy một chiếc số 165 trên giá treo: "Sanh Tiêu, em có muốn mua gì không?"

"Em không cần." Mạch Sanh Tiêu nhìn sang, mua một chiếc áo cũng phải tốn mấy trăm, tiền lương của cô còn phải để dành để mua đồ gia dụng, lại nói, từ sau khi Tương Tư ở kia, cũng phải cần đến tiền: "Lúc đi làm em đã mua mấy bộ rồi."

Đào Thần thanh toán xong liền trở lại, cùng Sanh Tiêu đi qua Only, anh không khỏi dừng bước, Mạch Sanh Tiêu nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy trên người ma-nơ-canh đang mặc một chiếc áo măng-tô màu be, trên mác ghi, giá 1600, Đào Thần tiến gần lại.

"Muốn mua tặng bạn gái phải không?"

"Không phải, tôi làm gì có bạn gái chứ." Đào Thần cười yếu ớt.

Mạch Sanh Tiêu tránh đi ánh mắt của anh, cô có thể cảm giác được Đào Thần muốn mua nó cho cô: "Thật ra một chiếc áo mà đắt như vậy cũng không tốt, mặc gần hai ngàn ở trên người, chẳng may lại bị bẩn, thật mệt."

Nhân viên bán hàng ở bên trong nghe thấy lời này của Sanh Tiêu, vẻ mặt liền u ám nhìn cô.

Cô vội kéo tay Đào Thần rời đi, thật ra anh muốn mua cho cô một chiếc áo tốt một chút, tuy tiền lương của anh không cao, còn phải trả tiền nhà, nhưng mà một chiếc áo thì vẫn có thể mua được. Quan trọng là, anh cảm thấy khí chất trên người Sanh Tiêu, nên mặc loại quần áo như vậy.

Mạch Sanh Tiêu trước đây, khi mà Duật Tôn cưng chiều cô nhất, quần áo trong nhà nhiều vô kể, nhiều bộ còn chưa bao giờ mặc đến, Duật Tôn luôn cho người mang những bộ quần áo kiểu mới nhất đến tận Hoàng Duệ Ấn Tượng, đều dựa theo số đo của Mạch Sanh Tiêu.

Thật ra, mặc trên người, cho dù là giá mấy vạn, chỉ cần trong lòng vui vẻ, thì hàng vỉa hè cũng tốt.

.

.

.

Hai người đi xuống tầng 1, Đào Thần vào Coco mua đồ uống nóng.

Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống nghỉ ngơi, trên chiếc TV 42 inch đang phát bài hát chúc mừng năm mới, sau khi chen chúc với cả đám người, Sanh Tiêu cảm thấy hơi nóng, cô giơ tay phải lên, quạt quạt chút gió.

Màn hình TV đột nhiên chuyển kênh, khuôn mặt của Duật Tôn đập vào mắt Mạch Sanh Tiêu, trái tim cô run rẩy, nhất thời cảm thấy khó thở.

Đây là hạng mục mới mà công ty Duật Tôn vừa đấu thầu, là nghi thức cắt băng khánh thành, người đàn ông vẫn tươi cười như bình thường, miệng tạo thành một đường cong, giống như một con thiên nga lạc trong bầy gà, bộ âu phục màu đen càng tôn lên sự ma mị của y.

"Sanh Tiêu?" Đào Thân đưa trà sữa cho cô.

Mạch Sanh Tiêu giật mình hoàn hồn, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt mê muội, Đào Thần nhét trà sữa vào trong tay cô, Sanh Tiêu giữ lấy cái cốc, lòng bàn tay liền ấm áp lên, cô đứng dậy muốn rời đi. Đào Thần thấy vậy, bàn tay phải liền đặt lên vai Sanh Tiêu, ấn cô ngồi xuống: "Em đã ly hôn với anh ta,

không cần phải trốn tránh."

"Em không có." Giọng nói của cô rất nhỏ, mang theo chút khàn khàn, hiển nhiên là hô hấp khó khăn.

"Không có thì tốt." Đào Thần tựa người vào ghế: "Sanh Tiêu, em có biết lúc tôi ra khỏi bệnh viện, điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới là gì không?"

"Là gì?

"Tôi nghĩ, tay của tôi đã như vậy, tôi còn có thể làm gì? Từ lúc sáu tuổi tôi đã bắt đầu học đàn, đến tận ngày hôm đó gặp chuyện không may, không một ngày nào là tôi không chạm đến đàn, tôi nghĩ, nếu tay tôi khi đàn piano không còn thanh thoát nữa, có phải là từ nay về sau sẽ bỏ đi không?"

Mạch Sanh Tiêu nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi chua xót.

"Lúc mới bắt đầu, tôi thậm chí còn không muốn nhìn thấy piano, nhưng người còn sống, không thể đoán trước được bất cứ chuyện gì. Khi đối mặt với cuộc sống, để tồn tại tôi phải vượt qua trở ngại tâm lý, em xem, bây giờ tôi vẫn đánh đàn, tôi cũng rất vui vẻ." Đào Thần nhìn Mạch Sanh Tiêu: "Rất nhiều lúc sẽ như vậy, em càng muốn trốn tránh, thì nó sẽ càng xuất hiện nhiều hơn trước mặt em, vậy không bằng hãy đối mặt với nó."

"Đào Thần, anh có từng oán giận chưa?" Dù sao, lúc trước anh bị như vậy là vì cô.

"Sanh Tiêu, tôi nói cho em một chuyện, nhưng mà em không được cười." Người đàn ông dáng vẻ nghiêm túc.

"Chuyện gì?" Sanh Tiêu có chút căng thẳng.

"Thật ra, tôi tin vào phật. Tôi cho rằng, có một số thứ đã được định sẵn, cho dù đã cố gắng nhưng không được kết quả như mong muốn, tôi vẫn tin, bất cứ phương diện nào, bất cứ việc nào cũng sẽ được bù đắp bằng cái khác."

Mạch Sanh Tiêu cũng không bật cười, vẻ mặt cô cũng nghiêm túc: "Đào Thần, em cũng tin."

Hai người ngồi một lúc, Sanh Tiêu uống hết cốc trà sữa trong tay, toàn thân đều ấm lên, cô đi theo phía sau Đào Thần, cô liếc mắt qua màn hình TV, cô chỉ liếc, rất nhanh liền rời đi.

Bên ngoài khu mua sắm chính là cửa hàng Carrefour, cô định sẽ mua một số vật dụng.

Cô mua các vật dụng cần thiết, như kem đánh răng, khăn tắm, dường như mỗi đồng tiền bỏ ra đều rất tính toán, cô mua một chút rau xà lách, không mua nhiều đồ cho năm mới, ít nhất Đào Thần cũng nhìn ra được, cô không giống như sẽ cùng với Mạch Tương Tư ăn Tết.

Anh không hỏi nhiều, ở phía sau đẩy xe hàng giúp cô.

Lần này trở về, Sanh Tiêu không từ chối yêu cầu của Đào Thần là đưa cô lên lầu, cô mở cửa đi vào: "Hôm nay em trổ tài, mời anh ăn cơm."

"Tôi sẽ không khách khí, để tôi phụ em." Đào Thần đem đồ ăn vừa mua vào trong bếp.

******************

Duật Tôn trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, dì Hà thu dọn xong mọi thứ đang từ phòng ngủ đi ra. Rất nhanh là Tết rồi, dì Hà quét dọn nhà cửa sạch sẽ, Duật Tôn nhớ ra, hôm nay bà sẽ về nhà ăn Tết.

Y đưa tiền lương cho dì Hà, cũng đưa cho bà thêm một bao lì xì như năm trước. Dì Hà mững rỡ, liên tục nói cảm ơn.

Duật Tôn ngồi trên sofa, nhìn bóng dáng dì Hà, đến cả dì Hà cũng rời đi, Hoàng Duệ Ấn Tượng to lớn như vậy, cũng chỉ còn lại một mình y.

Y không hiểu vì sao niềm vui của mọi người đều có thể dùng tiền để đổi được, duy chỉ có Y thì lại không.

*******************

Điều duy nhất Sanh Tiêu chuẩn bị cho năm mới chính là hai chiếc đèn lồng nhỏ bằng nắm tay treo trên cửa sổ phòng ngủ, cùng với câu đối dán ngoài cửa.

Ngày Giao Thừa, khu nhà vô cùng náo nhiệt, các bác gái tự tập trung thành một đội, khua chiêng gõ trống chúc mừng. Sanh Tiêu đi qua, liền tránh đi, dường như tiếp xúc với bầu không khí náo nhiệt, trái tim của cô sẽ càng ngột ngạt hơn.

Bữa cơm Tất niên của cô cũng rất đơn giản, một món ăn, một món canh, không có ai khác, làm nhiều thì lãng phí.

Vừa chập tối, tiếng pháo hoa đã vang vọng phía chân trời, xuyên qua cửa sổ, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt cô đơn của Sanh Tiêu, cô đi tới kéo tấm rèm lại, xới một bát cơm trong nồi cơm điện.

"Cộc cộc ... " chuông cửa đã hỏng, người đến tìm chỉ có thể gõ cửa.

Sanh Tiêu đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Đào Thần đội một chiếc mũ len màu đen đang đứng ngoài cửa, trên cổ quấn một chiếc khăn, dáng người của anh cao ngất, trông khôi ngô tuấn tú: "Đào Thần, có việc gì sao?"

Mạch Sanh Tiêu che trước cửa, cũng không để anh vào trong.

"Chị gái em đến đây phải không? Tôi đến chúc Tết hai người."

Sanh Tiêu nắm chặt tay cầm: "Chị ấy ... "

Đôi mắt đen láy của Đào Thần nhìn thẳng vào cô.

"Chị ấy có việc đột xuất không đến được, anh về trước đi, em ăn cơm xong sẽ sang chúc Tết cô chú, bọn họ đến rồi phải không?"

"Đến lúc trưa." Đào Thần xuyên qua khe hở của cửa, nhìn thấy đồ ăn đạm bạc ở trên bàn, trong lòng bỗng khẩn trương: "Sanh Tiêu, cha mẹ tôi bảo tôi sang mời em sang, cơm nước xong, chúng ta có thể đánh bài."

"Đào Thần, cơm em cũng đã ăn được một nửa rồi."

Sanh Tiêu bị anh kéo cổ tay đi ra ngoài, Mạch Sanh Tiêu vẫn từ chối: "Em không đi đâu."

"Vậy em muốn đây đón năm mới một mình sao?" Đào Thần quay đầu lại: "Hôm nay không phải là do chị gái em có việc đột xuất, hôm đó ở Carrefour tôi đã thấy em mua rất ít đồ, không giống như sẽ có người tới, Sanh Tiêu, còn nhớ trước đây tôi đã nói gì với em không? Nếu em cứ khép kín như vậy, không ai có thể giúp em được. Mạch Sanh Tiêu, em nghe lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ kéo em ra khỏi nỗi đau đó, tôi không tin, chẳng lẽ từ lúc bắt đầu quen biết em tôi đã nhìn lầm? Em thực sự không thể chịu nổi một chút đả kích sao?"

Mạch Sanh Tiêu bị anh nắm chặt cổ tay, mím môi không nói gì.

"Chìa khóa có trên người không?"

Sanh Tiêu ngẩng đầu: "Có."

Đào Thân nghiêng người đóng cửa lại, Sanh Tiêu cũng bị anh kéo đi.

So với cô, nhà Đào Thần náo nhiệt hơn, vào nhà, ngẩng đầu lên có thể trông thấy mấy chục quả bóng màu sắc rực rõ ở trên trần nhà, mẹ Đào đang bận rộn trong bếp, đồ ăn trên bàn nóng hổi tỏa hương thơm nức mũi, ba Đào đang ngồi trên sofa xem TV. Trên bàn bày đầy đồ ăn vặt, trong phòng khách mở điều hòa, khí kạnh trên người cô cũng bị xua tan, Sanh Tiêu hơi chói mắt, đứng im tại chỗ.

Trước đây, cô cũng có một gia đình nhu vậy.

"Đây là Sanh Tiêu phải không?" Mẹ Đào từ phòng bếp đi ra, đặt gà hầm lên trên bàn, bà đi tới nắm lấy tay Sanh Tiêu: "Cô nghe Đào Thần nhắc đến cháu luôn, thằng nhóc kia rất lười, nếu không có cháu giúp, không chừng nó đã sớm chết đói."

"Cô, cô khách khí rồi."

"Đào Thần, còn không mau mời Sanh Tiêu ngồi." Ba Đào đứng dậy, vẻ mặt dễ gần.

"Cô, để cháu giúp cô." Mạch Sanh Tiêu cởi áo bông ra vắt lên trên giá treo, mẹ Đào vội xua tay: "Không cần không cần, cháu ngồi xem TV với Đào Thần đi, cô làm một tí là xong."

"Mẹ, mẹ đừng có xem thường Sanh Tiêu, để cô ấy giúp đi." Đào Thần biết, nếu Mạch Sanh Tiêu không làm gì, bữa cơm này cô ăn nhất định sẽ rất câu nệ.

Sanh Tiêu cùng mẹ Đào bận rộn trong bếp, mẹ Đào rất thích nói chuyện, đến lúc ăn bữa tối, Sanh Tiêu tất nhiên là không bị mất tự nhiên, cô sắp bát đũa, cha mẹ Đào Thần ngồi cùng, coi cô như người cùng nhà, cô rất tự nhiên mà hòa nhập vào bầu không khí này.

TV trong phòng khách đang phát tin về tiệc năm mới, mẹ Đào gắp một chiếc cánh gà vào bát Sanh Tiêu: "Con gái phải ăn nhiều một chút mới tốt."

"Cảm ơn cô."

Không biết năm nay có Lư Khiêm không, cô rất thích xem cậu ấy biểu diễn ảo thuật,

"Mẹ, cha con vẫn ngồi đây đấy." Đào Thần đùa giỡn.

"Cậu nhóc kia còn rất đẹp trai, cháu thử nói xem nếu bác tới nơi sản xuất của Đêm xuân, thì có được làm khách mời biểu diễn không? Như vậy thì cô cô thể xem gần hơn, xem làn da của cậu ấy đẹp như thế nào?" Mặt mẹ Đào như rất rành rọt.

Mạch Sanh Tiêu suýt nữa thì nghẹn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngượng ngùng ho khụ khụ.

"Mẹ, nhìn mẹ kìa ... " Đào Thần vội rót cốc nước cho Sanh Tiêu: "Nhiều tuổi rồi mà thích thần tượng."

Mạch Sanh Tiêu vội uống ngụm nước, tầm mắt của mẹ Đào đang dán lên TV liền thu hồi: "Sanh Tiêu, cháu đừng trách, cháu nói xem, cô suốt ngày phải đối diện với ông bạn già kia, không chán ngấy mới là lạ đấy."

Khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu không khỏi giãn: "Cô, cháu cũng thích Lưu Khiêm, cháu vẫn không thể đoán được, lúc trước anh ấy làm thế nào mà cho được cái nhẫn của Đồng Khanh vào quả trứng."

"Đúng vậy, cô cũng thế, mà quả trứng kia không hề bị vỡ."

Mạch Sanh Tiêu vui vẻ cùng bà nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng ba Đào và Đào Thần cũng thêm vào vài câu, một bữa cơm ấm áp như thế mà trôi qua. Sau khi ăn xong, Sanh Tiêu lại cùng bọn họ đánh bài, cô chẳng biết cái gì ngoài chạy nhanh.

Bởi vì nghĩ đến cha mẹ Đào Thần, cô liền đánh bài một tiếng, Sanh Tiêu ngồi trên sofa xem TV, cô nhìn đồng hồ: "Đào Thần, em phải về."

"Chờ hết pháo hoa, tôi đưa em về."

"Vâng." Sanh Tiêu dựa vào sofa, bất tri bất giác, thiếp đi mất. Đây là lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi Bạch Sa, cô ngủ sớm như vậy.

Mẹ Đào và ba Đào trở lại phòng ngủ, khi đi qua móc treo quần áo, mẹ Đào len lén nhét thứ gì đó vào trong túi áo Mạch Sanh Tiêu.

Đào Thần lấy chăn đắp lên cho cô, Mạch Sanh Tiêu ngủ không sâu, chăn vừa mới chạm đến bả vai, cô liền mở mắt ra.

"Chúng ta xuống lầu bắn pháo hoa."

Sanh Tiêu gật đầu đứng dậy: "Thật ngại, em ngủ quên mất."

Đào Thần lấy pháo hoa mang xuống lầu, Sanh Tiêu đứng bên cạnh, nhìn một đám ánh sáng lóe trên bầu trời, cô liền nheo mắt lại.

Lúc trước, ở cổng trường Hoa Nhân, Nghiêm Trạm Thanh đã bắn một hồi pháo hoa đến lóa cả mắt cho cô, đáng tiếc, bọn họ hữu duyên vô phận.

Mà Duật Tôn ...

Mạch Sanh Tiêu nghĩ đến cái tên này, lồng ngực vẫn không nhịn được mà cảm thấy run rẩy, cô nhíu mày, cúi người.

"Sanh Tiêu, em sao thế?"

Sanh Tiêu miễn cưỡng nở nụ cười: "Có lẽ là do tay nghề của cô tốt quá, em ăn quá no."

Mà Duật Tôn, những gì tốt đẹp y cho cô, đã sớm nở tối tàn, ngắn ngủi hơn cả hoa quỳnh.

Đào Thần đưa cô về nhà, Mạch Sanh Tiêu đóng cửa lại, cả căn phòng hiu quạnh, thì ra, cô vẫn chỉ có một mình.

Hai tay cô đút vào túi áo, vô tình chạm phải vật gì đó.

Lấy ra, thì ra là một bao lì xì.

Sự kiên cường ngụy trang bên ngoài của Sanh Tiêu giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, cô cúi đầu ngồi ở mép giường, ngón tay nắm chặt lấy chiếc lì xì vẫn còn hơi ấm.

******************

Nam Dạ Tước gọi điện thoại cho Duật Tôn, vốn định mời y đến Ngự Cảnh Uyển đón Tết, nhưng Duật Tôn từ chối.

Y đặt một phòng ở khách sạn quốc tế.

Khi đi, ở đại sảnh khách sạn sớm đã chật ních người, phần lớn là mọi người đi ăn cơm Tất niên, nhìn quanh cả khách sạn, cũng không nhìn thấy ai đi một mình như Duật Tôn.

Y đặt phòng riêng, một bàn đồ ăn, một cánh cửa, toàn bộ sự náo nhiệt ở ngoại đại sảnh đã bị che lấp hẳn đi.

Duật Tôn đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cả thành phố Bạch Sa, tất cả đều đang đắm chìm trong hương vị của Tất niên, trên bàn chính là bữa cơm Tất niên sang trọng nhất khách sạn quốc tế, y lại không có cảm giác ngon miệng, trên ngón tay là điếu thuốc đã châm, người tựa lên cửa sổ trong suốt.

"Duật thiếu, ngài còn chuyện gì cần dặn dò không ạ?"

"Đi ra ngoài đi."

Duật Tôn cũng không quay đầu lại, hút hết điếu thuốc liền trở lại chỗ ngồi, vị trí bên cạnh cũng xếp một bộ bát đũa, thật giống khi y ăn cơm, có người ngồi cùng.

Cả bàn đồ ăn, tận đến khi y rời đi, dường như cũng không động đến.

Thậm chí y còn nghĩ rằng, vì sao phải mừng năm mới?

.

.

.

Duật Tôn trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, ra đón y chỉ có Hải Bối, Mạch Sanh Tiêu đi rồi, tinh thần của Hải Bối cũng uể oải, phần lớn thời gian đều nằm ngoài ban công.

Duật Tôn đi đến trước piano, y bật đèn lên, cởi áo vest, sắn tay áo, ngồi xuống.

Hai tay đặt trên những phím đàn đen trắng, piano cất lên một giai điệu.

Trong đầu y đột nhiên nhớ tới một câu mà y đã từng nói, nếu một ngày nào đó Mạch Sanh Tiêu không thể đánh đàn nữa, y sẽ làm bàn tay kia của cô.

Duật Tôn không khỏi cười lạnh, bây giờ cô nhất định là sống rất tốt.

Lúc trước tay phải bị thương, nhưng Duật Tôn biết, vết thương đó cũng không nặng, sau khi hồi phục, đánh piano thì không phải vấn đề gì.

Mạch Sanh Tiêu bây giờ, chắc là đang ở một căn biệt thự nào đó, thoải mái mà ngắm cảnh, đàn piano đón năm mới?

----------------------  

Chìm trong cuộc yêu (Full) - Thánh YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ