..............
Hôm nay là noel, lạnh ko thể tả.... Ngoài đường cây như đóng băng, và gió thì ko kịp thở nữa... Mọi vật như cuốn vào trong lớp vỏ ấm áp để tránh xa hơi lạnh mùa đông. Noel năm nay cũng giống như noel mọi năm, tôi ở nhà, gói gém những món quà và chờ qua noel sẽ tặng! Tặng quà là sở thích của tôi, nhưng ra khỏi nhà đêm giáng sinh là một điều làm tôi sợ hãi... Ngày này... tôi luôn có cảm giác buồn tủi cực độ....
Có lẽ là vì đã mấy năm nay, trước noel tôi luôn mất đi một vài thứ... ừm... một vài thứ ư? Ko! Một vài người quan trọng!
Tôi cũng ko biết có nên đánh giá họ quan trọng với tôi như thế ko? Bởi vì cái sự quan trọng họ đem đến tiêu cực chứ chẳng hề tích cực....
1/ Noel thứ nhất - cafe bốc khói!
- Anh sẽ yêu em mãi!
- Thật chứ?
- Anh ko bao giờ nói dối con gái!
Gió vẫn cứ thổi qua mắt làm tôi buồn ngủ, dựa vào lòng anh nghe tristess Amour, trong một quán cafe ấm.... Tôi cảm thấy hạnh phúc cho những lần mãi mãi mà anh đã nhắc đi nhắc lại với tôi.... Yêu nhau đã 3 năm rồi, những gì anh đem lại ko hẳn hoàn toàn là tiếng cười, nhưng luôn là dịu dàng và ngọt ngào.... Dù có một vài lần tôi phải khóc, nhưng nước mắt giúp tôi nhẹ lòng và quên mau những lỗi lầm mà anh mang đến....
Tôi thik Moza, thích nhạc cổ điển... thích tiếng piano thanh thoát, thích những điều nhẹ nhàng.....và tôi yêu anh vì anh là gió chứ ko là bão....
Mỗi ngày tôi đến quán cafe này, có thể một mình khi anh bận bịu... có thể với anh, khi anh rảnh rỗi hơn.... Nhưng tôi đến đây mỗi ngày... bởi ko gian làm tôi trầm lại!
Một tháng trước noel, tôi hì hục học đan khăn, những mũi kim xuyên lệch lạc, đau hết cả tay... Tôi thấy đan khăn thật là khó... Nhưng tôi muôn đan cho anh, để anh cảm nhận được hơi ấm đó từ bàn tay tôi ^^....
Phải mất 1 thời gian dài để tôi quen với từng mũi đan, và phải mất chừng ấy thời gian tôi mới có thể đan ra 1 chiếc kkhăn... không đẹp lắm!
Nhưng tôi vẫn rất tự hào về mình, một hộp quà xinh xắn chứa đựng bao nhiêu tình cảm tôi dành cho người tôi yêu, và nó ko còn chỉ là tình cảm nữa, nó là công sức suốt một tháng học hỏi và "lao động miệt mài".... Nghĩ đến đây, tôi phì cười vì cái sự trẻ con của mình....Yêu nhau 3 năm, noel anh toàn đi xa cả, chỉ có năm nay mới được gần anh, nên món quà cũng cần phải đầu tư chứ nhỉ?
Tôi hí hửng đến "quán cafe của chúng tôi"... chờ anh đến.....
Tôi đã chờ ở đó bao lâu ngày hôm ấy, tôi cũng ko biết nữa. Tôi chỉ nhớ noel năm đó mưa và rất lạnh, tôi ướt sững và ốm suốt 2 tuần liền sau đó! Anh ko đến và cũng sẽ chẳng bao giờ tôi nhìn thấy anh nữa.... Ko phải vì anh đã chết, mà trong tim tôi anh đã vỡ vụn rồi... Nếu đó chỉ là một lần trễ hẹn, tôi sẽ buồn 2 ngày rồi thôi! Nếu đó chỉ là một sự "quên" tôi sẽ buồn 2 tuần vì sự vô tâm ấy.... Nếu đó chỉ là..... Ừm... nhưng ko, anh ko trễ hẹn và anh cũng chẳng quên chỉ là anh ko đến... Và thế là vì anh ko đến nên tôi sẽ nhớ ngày đó để đau cả đời...