Chương mười.

314 22 0
                                    


Anh hỏi cậu, từ lúc nào thì phát hiện ra bản thân chỉ thích đàn ông. Kỳ lạ chính là, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Nghi Ân, không phải khuôn mặt gầy gò trắng xanh của người đàn ông trung niên kia, cũng không phải cảm giác rùng mình khi bàn tay ẩm ướt của y vuốt ve đôi má cậu, càng không phải loại cảm giác sợ hãi xen lẫn khoái cảm tột độ của lần đầu tiên ấy mà chính là ngôi nhà mà cậu đã rời bỏ từ rất lâu. Ngôi nhà đã chứng kiến thời niên thiếu mơ hồ cô đơn của cậu, nơi cậu phải đối diện với khuôn mặt nho nhã mà lãnh đạm cùng ngữ khí lạnh lùng, xa cách của cha. Cậu đã từng không hiểu tại sao từ sau khi mình năm tuổi, cha liền không thân thiết, yêu chiều cậu nữa,mãi đến nhiều năm sau này, khi phát hiện ra bí mật đáng sợ trong ngôi nhà này, cậu mới từ trong sự sợ hãi cùng xấu hổ vô hạn mà hiểu và thông cảm cho nỗi thống khổ của cha.

Lặng yên một lúc, trước mắt Nghi Ân lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ. Mái tóc bà thật dài, đen nhánh, mềm mại, bà thường búi tóc cao, bên trên cài thêm một cây trâm kiểu cổ màu nhũ vàng, khoe cần cổ cao thanh tú. Mỗi lần đọc sách đến những đoạn miêu tả người phụ nữ thiết tha, yêu kiều, cậu liền nghĩ đến mẹ, mẹ rất đẹp, dung mạo xuất sắc chính là niềm kiêu hãnh cả đời bà, cũng chính là nguyên do khiến cả đời bà không an phận. Mẹ luôn sợ già, sợ xấu, vậy nên bà luôn muốn nghiệm chứng sức hấp dẫn của mình trên những người đàn ông khác nhau. Người bên ngoài nhìn vào, luôn thấy cha mẹ cậu rất xứng đôi và gia đình cậu thật hài hòa, hoàn mỹ. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được thực tế hoàn toàn không phải như vậy.

Nghi Ân nhớ từ khi gia đình cậu còn sống trong căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, cha mẹ đã phân phòng ở riêng còn cậu luôn ngủ trên chiếc giường xếp nho nhỏ trong phòng khách. Mỗi tối, cậu sẽ kéo chiếc giường của mình ra, trước giường chắn một tấm màn vải batik, in hoa văn màu chàm, là vật kỷ niệm mẹ mang về sau chuyến đi biểu diễn ở Vân Nam. Ở trong thế giới riêng đó, cậu sẽ không phải nhìn thấy cha mẹ như những người xa lạ đi lại trong nhà cũng không phải nhìn thấy từng lọ dầu, muối, tương, giấm trong bếp đều dán tên cha mẹ để phân  biệt.

Mỗi ngày, khi tới giờ cơm, cha mẹ sẽ lần lượt sử dụng nhà bếp, chia nhau nấu ăn, có thứ tự rõ ràng, lễ độ nho nhã. Sau đó, mẹ sẽ hỏi "Hôm nay con muốn ăn với mẹ hay với ba?". Cậu biết, mẹ hỏi vậy là cố tình muốn tạo khoảng cách giữa cậu và cha, có điều, bà chỉ toàn phí công. Dù hầu hết thời gian, Nghi Ân sẽ chọn ăn với mẹ nhưng thỉnh thoảng, cậu cũng sẽ nói "Hôm nay con ăn với ba được không?". Mỗi lần, cậu đều chỉ dám nhìn bóng lưng cha mà nói vậy, vô thức mang theo hy vọng được thấy cha quay đầu nhìn mình, dù chỉ là để nghiêm mặt từ chối. Thế nhưng, hy vọng của cậu, chưa bao giờ thành hiện thực. Lần nào cha cũng làm như không có chuyện gì, lẳng lặng lấy thêm một bộ chén đũa, tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc không nói chuyện khi dùng cơm. Cũng có đôi lần, cha cất tiếng nói với cậu trong bữa ăn, đó là lúc dùng đôi đũa gõ nhẹ lên đôi đũa cậu đang đưa về phía đĩa đồ ăn, lãnh đạm nói "Hãy dùng đũa riêng dành để gắp thức ăn". Cha từ nhỏ đã rời nhà đi học xa, những chuyện nội trợ đều rất thông thạo. So với tay nghề của mẹ, đồ ăn cha làm ra ngon hơn nhiều, thế nhưng, khi vào miệng Nghi Ân, mỹ thực đó lại mang theo vị sáp, mỗi khi nuốt xuống thường nghẹn cứng nơi cuống họng.

[Jark]Thiên lý khởi giảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ