Tôi chẳng nắm được trong tay thứ gì, ngay cả tro tàn của một đoá hoa đã chết.
Mùa hè năm ấy ùa đến với tất cả sinh động của nó. Tiếng ve kêu inh ỏi khắp nơi. Nhưng tôi cảm được trong sự ồn ã và tươi tắn của nó cái gì đó đang chết dần. Ngày đến ngày đi như con thoi mà chẳng có nghĩa lí gì.
Kể từ khi nữ thần của niềm vui ra đi, mọi thứ nơi thị trấn đang chết dần.
Sự thật là việc nàng ra đi đã mang theo tất thảy mùa hương của những bông cúc dại ven đường, đã tước đi nơi bầu trời sắc xanh tươi của nó, đã khiến gió thổi và tiếng ve kêu chẳng còn nghĩa lí gì trong một mùa hè ngỡ như kéo dài miên viễn. Giờ còn trong nắm tay tôi chỉ là xác của bông hoa vừa héo rũ và cánh của chú ve sầu vĩnh viễn chẳng cất tiếng ca được nữa. Suy cho cùng thì đời ve sầu chỉ ngắn ngủi trong độ một mùa hè, cũng chỉ dài hơn những cánh phù dung. Tôi bóp vụn chúng trong tay, nghe tiếng vỡ răng rắc của tâm hồn rồi mở lòng bàn tay, để tất cả mớ tro tàn bay tứ tán theo gió. Phải, mùa hè đã chết và không ai có thể làm tái sinh nó trở lại. Trong sắc hoa và trong làn gió kia ẩn chứa điềm báo về một điều sắp tàn.
Năm ấy thị trấn ngập ngụa trong một cơn nắng uể oải mùa hè. Phải chấp nhận sự thật rằng nữ thần niềm vui đã ra đi và người con trai tôi thích chẳng bao giờ trở lại nữa. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy, là anh đang bị áp giải lên xe cảnh sát bởi tội đâm mù mắt người bạn cùng lớp. Tôi bắt gặp ánh mắt anh trước lúc bước vào xe. Đầu tóc anh rối bù và quần áo nhàu nhĩ. Biểu cảm của anh, tôi đọc biết rất rõ, là tiếng hét âm thầm tuyệt vọng của kẻ muốn gửi lời kêu cứu đến thế giới thông qua chuỗi hành động bạo lực tuyệt vọng. Tôi gần như không nhận ra anh.
Đứa trẻ đó thì chẳng hi vọng có thể cứu rỗi được nữa. Nó đã đóng mình trước thế giới trước khi thế giới kịp chạm đến nó. Thông tin cuối cùng tôi biết, là nó đã chìm trong cơn mê man không bao giờ tỉnh lại. Thả mình, phó mặc cho thế giới của giấc mơ, thằng bé không cần phải tỉnh.
Câu chuyện cuối cùng tôi nghe từ nó là về một ngôi làng nằm khuất sau những ngọn núi, được núi vây bọc bốn bề hoàn toàn. Cư dân sống trong bối cảnh ấm êm trù phú mà không lo sợ thảm hoạ. Họ chẳng cần biết thế giới bên ngoài dãy núi đã diễn ra như thế nào. Ngày nọ, trong làng xảy ra hoả hoạn, mọi người chạy tán loạn. Thiếu niên trong cơn khốn cùng đã chạy đến tận chân núi, leo lên tận đỉnh, chỉ để nhận ra toàn bộ nơi này là vật thí nghiệm của các nhà khoa học. Thả một mồi lửa xuống, ngày nọ họ tuyên bố "Thí nghiệm kết thúc!". Địa đàng hoá thành địa ngục. Nước mắt người thiếu niên rơi trong câm lặng trước sự phù du của kiếp hiện sinh phơi bày trước mắt. Có lẽ trong xa xưa nào đó, cũng có những nhà hiền triết hành hương lên những ngọn cao ngất, để rồi giác ngộ tất thảy như vậy. Nhưng trong hoàn cảnh của họ thì không phải là vào ngày tàn của ngôi làng thế giới, hoặc giả sử vào lúc giác ngộ, thế giới đối với họ cũng đã tan vỡ từ lâu rồi. Và vậy thì tận thế lại chẳng đang diễn ra đấy thôi. Nó đang tích luỹ động lực lịch sử cho cái đích sau cùng. Lịch sử nhân loại là một đường thẳng tuyến tính sẽ dẫn đến hồi kết sau cùng.
Nhưng có một cái kết khác, giả sử chẳng tai nạn nào xảy ra, không mồi lửa nào rơi xuống, mà chỉ là người thiếu niên đi lạc đến chân núi, vô tình trèo lên đỉnh nhìn ra để nhận biết hết thảy sự hư vô, xong rồi đơn giản đi xuống chân núi, trở về. Không nói cho ai biết điều mình đã thấy. Tiếp tục sống cuộc đời bình thường ở ngôi làng ấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Để rồi cuối đời, khi con đàn cháu chắt quanh quẩn bên người ông nằm trên giường hấp hối hơi thở cuối cùng, bỗng thấy trên gương mặt người già sáng bừng lên một nụ cười khác thường. Nụ cười ấy đặc biệt, bởi trong thời khắc cuối cùng nó in trên mặt ông ta cái vẻ siêu phàm của một thánh nhân, mà người ta không ngờ rằng có thể xuất hiện ở một con người suốt đời sống cuộc đời yên ả. Đôi mắt lấp lánh xa xăm, dường như ông không nhìn ở đây mà nhìn đâu tận cõi bên kia. Lúc ấy một người cháu tiến lại gần, nắm tay ông, chỉ để thấy cụ già cười với mình mà như cười với hư vô, rằng "ta biết một bí mật".
Vì lí do gì mà ông ta giữ lại cho mình bí mật ấy?
Tôi hỏi, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với ngôi làng kia, trong trường hợp thí nghiệm vĩnh viễn không kết thúc?
Thằng bé bảo, để em mơ đã, vì chỉ trong giấc mơ mới có thể tìm ra câu trả lời.
Ngôi làng nằm khuất sau những ngọn núi, có lẽ cũng là núi của thánh thần. Không thể xâm nhập vào bằng cách bình thường, mà phải bằng con đường giấc mơ.Thấm thoắt mà thằng bé đã đi chuyến du ngoạn ấy hơn mười năm, giờ vẫn chưa thấy trở về. Hoặc có thể đã gia nhập với người làng đó luôn rồi. Say mê với việc làm thần thánh ngắm nhìn sinh hoạt của con người thay vì sinh hoạt như con người, thằng bé không trở về.
Mọi việc có vẻ như buồn cười quá mức quy định.
Nữ thần đã nói với tôi nhiều về những ngọn núi thiêng. Trích từ trong bộ phim mà nàng thích, rằng hòn đá minh triết của nhà giả kim là thuốc lắc. Cuốn sách của người chết là một cuộc du ngoạn. Sách Khải huyền miêu tả một trải nghiệm ảo giác. Thập giá là cây nấm, nhưng cây nấm cũng chính là cây sự sống. Và trong những lọ thuốc, chứa đựng tất cả những ngọn núi thiêng.
Nữ thần mê mẩn những vần thơ giàu thanh điệu nhưng vô nghĩa, sẵn sàng dốc tất thảy cho những bức tĩnh vật vẽ nhung lụa xa hoa của thế kỉ XVII, nhưng đồng thời có thể thả đôi hoa tai quý giá vào chén giấm và uống cạn, đập vỡ đầu tượng thần Plutus, tắm mình bằng rượu vang. Trong giấc mơ của tôi, nàng khiêu vũ cùng với tử thần trong một điệu vũ chẳng có kết thúc. Có thể ví nàng là người thiếu niên đã leo lên đỉnh núi và thấy rõ hư vô, nhưng khi trở xuống, nàng không giấu đi bí mật đó mà mỉm cười nói "Tôi biết một bí mật!". Và như vậy, nàng bỏ qua cơ hội của mình trở thành thánh nhân, mà đồng ý với việc làm người phàm tục, rơi vào vòng tục luỵ. Không ai tin lời của một kẻ điên. Nhưng chúng tôi tin. Ngày hôm đó, thằng bé leo lên giường ngủ sớm và anh ta say xỉn, lẩm bẩm và tự đâm vào tay mình liên tục bằng chiếc chìa khoá đã gây án mạng sau đó. Không thể ngừng rên rỉ và than van và khóc và xin được cứu chuộc. Tôi nằm dài trên sàn, hai tay chắp lên ngực, buông mình vào hư không, để mặc bản thân với những ảo giác. Nhìn thấy mọi thứ to lên và bé lại, lẩm bẩm những vần thơ vô nghĩa.
"Twas brillig, and the slithy toves
Did gyre and gimble in the wabe:
All mimsy were the borogoves,
And the mome raths outgrabe..."
Nữ thần ngồi đó nhìn tất thảy cảnh địa ngục do mình tạo nên với một nụ cười dưới ánh nến cháy lập lòe. Không rõ điều nàng mang đến cho chúng tôi là phép màu hay bất hạnh. Chỉ biết rằng hầu hết chúng tôi đã phát điên, như nàng. Đó là cơn điên giữa mùa hè. Không có lối thoát và không cứu chuộc. Vì những ngọn núi bủa vây tứ phía. Lối thoát sau cùng chính là trèo lên tận đỉnh, hít một hơi dài rồi thả mồi lửa, để mọi thứ buông lơi, và mong sao cả thế gian cháy rực cùng với mình.
YOU ARE READING
[Oneshot] Chết giữa mùa hè
Mystery / Thriller"Không rõ điều nàng mang đến cho chúng tôi là phép màu hay bất hạnh. Chỉ biết rằng hầu hết chúng tôi đã phát điên, như nàng. Đó là cơn điên giữa mùa hè. Không có lối thoát và không cứu chuộc..."