NHƯNG TÔI THÍCH CẬU
Author: Riiko
Disclaimer: DBSK is not mine
Pairing: YunJae
Category/Genre : Hỗn hợp - Humor, Rape, Romance
Rating: NC - 17
Warning : Fic có những yếu tố không lành mạnh. Nên nhận định rõ đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Không mang ý bôi bác bất cứ ai. Những Fan hâm mộ quá bảo vệ hình tượng Idol của cá nhân, không thể chấp nhận thì không nên đọc.
Đã đọc kỹ Warning + Genre thì tự chịu trách nhiệm với những gì mình đọc.
Note: Vì là Fic nên thời gian và hoàn cảnh sẽ chuyển biến không ngừng. Đừng suy nghĩ quá cặn kẽ hãy thả hồn theo Fic, cứ cho mọi thứ là vậy! Fic có những điểm phi lý, không hiện thực cho nên đừng thắc mắc.
......
Chưa được sự đồng ý của tác giả vui lòng đừng đem Fic ra khỏi 4rum dưới mọi hình thức. Tôn trọng người khác, tôn trọng bản thân và giữ lấy tự trọng. Cảm ơn ! KHÔNG MANG FIC RA NGOÀI DƯỚI DẠNG KHÁC NGOÀI LINK. CÁM ƠN
...... CHAP 1
"Alô...em đến nơi chưa?"
"..."
"Ok, anh đang lái xe.... . uhm anh biết. Vậy.... ok...Bye!" - người thanh niên cố nhét chiếc điện thoại vào túi áo - "Aishhh" - nó lăn lốc trên sàn xe.
Cùng lúc đó
"Tớ biết rồi, chuẩn bị đi đây, chút gặp. Bye" - cậu trai trẻ đẩy gọng kiếng leo lên xe đạp vui vẻ băng qua con hẻm
"AAAAAAAA" - Kétttttttttt RẦM
Bệnh viện Seoul
"Anh Yunho, vết thương trên tay anh không sao, cử vào nước và đồ biển vài ba hôm sẽ khỏi" - vị bác sĩ ghi chép vào hồ sơ.
"Vậy còn người bị tôi đụng sao rồi, cậu ta có gì không ?"
"Cậu ấy không sao, chỉ sợ hãi quá độ nên ngất đi thôi" - vị bác sĩ đưa anh sang phòng khác
Cạch
"Cậu tỉnh rồi à?" - vị bác sĩ mỉm cười cầm đèn pin nhỏ đi đến gần cậu - "Để tôi kiểm tra xem nào" - nhẹ nhàng kiểm tra hai đồng tử cậu cậu thanh niên ngồi trên cái giường trắng đặt trưng của bệnh viện. - "Cậu có nhớ chuyện gì xảy ra không?" - vị bác sĩ nhìn cậu, theo dõi mọi biểu hiện trên gương mặt cậu.
"Tôi.... tôi đang đạp băng qua hẻm thì bị chiếc xe lao tới, tôi.... ngất đi" - cậu sờ sờ vào vết thương trên đầu bị lớp vải trắng quấn quanh
"Vậy cậu không sao rồi, chỉ trầy xước do té xe thôi" - vị bác sĩ mỉm cười lần nữa trước khi rời khỏi phòng.
"Cậu không sao chứ?" - anh bây giờ mới lên tiếng
"V...vâng" - cậu gật đầu, chợt nhận ra sự hiện diện nãy giờ của anh trong phòng ngoài ông bác sĩ cao tuổi - "Anh là..." - cậu nheo đôi mắt cận thị của mình cố gắng nhìn rõ mặt anh nhưng không thể, cái cậu thấy chỉ là người cao to với cái quần Jaen xanh và áo thun trắng. Mặt mũi ra sao cậu không rõ!