Chương 5

1.4K 74 0
                                    

"Không, tôi đã có người trong lòng rồi!" Lúc Bạch Hiền nói những lời này, cậu cũng nhanh chóng nhắm mặt lại, không dám nhìn phản ứng của anh. Phác Xán Liệt cố định thân thể, cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu như vậy, lâu đến mức Bạch Hiền muốn ngừng thở.

"Tôi không quan tâm." Giọng nói trầm thấp cuốn hút khe khẽ vang lên. Bạch Hiền mở to mắt, chăm chú nhìn anh, vẻ kiên định hiện lên trong mắt anh làm cậu dao động, giống như cậu là người duy nhất tồn tại trong thế giới của anh. "Anh. . . . . ." Bạch Hiền nói không ra lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh, "Chúng ta không có khả năng."

"Ai nói chúng ta không có khả năng ?" Hai tay Phác Xán Liệt nâng mặt cậu lên, thâm tình nhìn cậu, "Bạch Hiền, em là của tôi, em trốn cả đời cũng không thoát!"

"Anh. . . . . . Không thể ép buộc tôi." Trong lòng cậu hơi run lên, giọng nói yếu ớt mệt mỏi không có sức thuyết phục.

"Tiểu Hiền, tin tưởng tôi, một khi tôi đã quyết định làm việc gì, không ai có thể thay đổi, tính nhẫn nại và quyết tâm của tôi em không thể khiêu chiến, em hiểu không?" Mắt anh sáng chói giống như ngọn lửa, ánh mắt vô cùng quyết tâm, làm cho cậu rung động. "Tất nhiên, nếu em hi vọng tôi làm theo lời của em, tôi cũng có thể làm theo." Phác Xán Liệt tạo ra một dáng vẻ "Em thích thì tôi chiều", giống như cậu là người cố tình gây sự.

"Phác Xán Liệt, tôi. . . . . ."

"Không được nói những lời tôi không muốn nghe."  Anh cúi đầu gần sát khuôn mặt cậu, dừng lại ở đôi môi mềm. Thật lâu sau, anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cậu. Vì nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa tê dại kia, Bạch Hiền đã sớm đỏ bừng mặt, vùi mặt vào trong ngực của anh không dám nhìn anh. Phác Xán Liệt không đùa cợt cậu nữa, ôm cậu thật chặt, cảm nhận hương thơm trên người cậu, thật thơm quá. Đã lâu rồi anh không nhẹ nhàng như vậy, hai mươi năm qua, cuộc sống của anh luôn căng thẳng vì chỉ sợ vấp phải sai lầm, anh biết tiểu thiên sứ của anh sẽ luôn mang lại cảm giác ấm áp cho anh, mà nguyên nhân anh nghĩ như vậy là vì anh luôn khắc sâu hình ảnh của cậu trong tâm trí mình. Dù thế nào, anh cũng sẽ không buông tay , Tiểu Hiền của anh . . . . . .

Phác Xán Liệt là người đã nói là làm, để Bạch Hiền có thể nghe lời anh, anh sẽ dùng tất cả các phương thức "tán gái"  của mình.

"Anh. . . . . . Rốt cuộc muốn làm gì?" Bạch Hiền cầm bó hoa tường vi màu hồng nhạt, cậu rất tức giận nhìn về phía người đàn ông đang đi về phía cửa chính của cô nhi viện, nhét hoa vào trong lồng ngực của anh, "Mang hoa của anh về đi, không được đến đây nữa."

"Sao vậy, không vui à?"  Phác Xán Liệt nhìn thoáng qua hoa tường vi trong ngực, "Nếu không thích, vậy thì vứt đi." Nói xong, anh làm động tác giống như muốn vứt bó hoa vào thùng rác bên đường.

"Này, anh đang làm gì đấy?" Bạch Hiền vội vàng tiến lên ngăn cản anh, "Bó hoa còn đẹp lắm, sao anh có thể ném đi như vậy?"
"Em không thích thì giữ lại làm gì nữa?" Anh giả bộ tức giận ném bó hoa lần nữa. Bạch Hiền liền giành lại bó hoa, "Tôi không nói là không thích."

"Vậy tại sao lại trả hoa lại cho tôi?" Biết rõ còn cố hỏi,  Phác Xán Liệt cố ý giả bộ, "Không nói, vậy vứt đi." Anh giả vờ muốn tiến lên giật lấy bó hoa vứt đi, Bạch Hiền vội vàng lui ra sau từng bước, cẩn thận bảo vệ bó hoa tường vi trong lòng. "Anh cố ý." Thoáng nhìn thấy ý cười trong mắt anh, giọng  Bạch Hiền có chút tức giận.

|CHANBAEK VER|[Hiện đại]Làm bạn với tổng giám đốc |Hoàn|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ