Tôi tình cờ gặp lại nàng trên đường . Tính ra chúng tôi cũng đã lâu lắm không gặp nhau rồi , kể từ ngày ra trường đến nay . Chưa bao giờ tôi khoái được cái món miến cho dù đó là miến lươn hay miến cá . Nhưng tôi vẫn gật đầu với nàng khi nàng rủ tôi đi ăn miến . Tôi không biết là do giọng nói , nụ cười của nàng hay vì trong bát miến ấy , đã có bỏ thuốc mê mà sau đó , tôi đã sa lầy , từ đúng cảm giác trong tôi .
_ Anh có 3 ngày để cưa đổ em ! - Nàng xòe ba ngón tay và nhìn tôi bằng cặp mắt nửa như thách thức nửa như chế nhạo .
_ 3 ngày ? Quá ít với khả năng của anh ! - Tôi thú nhận .
_ Nhưng nó quá dài với sức chịu đựng của em - Nàng cười như mùa thu tỏa nắng vậy . Say chết đi được !
_ Được ! Không thử sao biết . phải không nào ?
Hồi phổ thông , nàng học ngay dưới lớp tôi . Chúng tôi đã từng chung câu lạc bộ thơ của trường . Nói đến thơ , lâu lắm rồi , có lẽ là sau đêm văn nghệ cuối cùng hồi trung học , tôi đã thôi làm thơ . Sau đó , tôi thấy thơ tôi cũng giông giống thơ của 1 vài người nổi tiếng , nên tôi quyết định gác bút . Tôi sợ một hôm sa sẩy , tôi sẽ bị coi là đạo thơ của người khác . Phần cũng vì tôi sợ tôi sẽ mê mải với thơ phú để rồi lại như cậu sinh viên bên trường Thương mại , bỏ học vì nghĩ mình là thiên tài . Từ đó , mỗi khi ai đó nhắc đến tôi của thời thơ phú , tôi đều vờ như đó là sự xúc phạm ghê gớm . Và tất nhiên , bạn bè cũ đứa nào đứa nấy đều le lưỡi rụt cổ sợ tôi phát khùng lại oánh tụi nó . Thực ra tôi đâu giận đến mức ấy đâu . Nhưng tôi cố tình vậy để tụi nó thôi ngay cái trò "khêu gợi" tôi . Tôi sợ mùi hoa sữa và mùa Thu cũng là vì thế ! Nó dễ khiến tôi nhẹ bỗng đi và như sắp bay khỏi mặt đất đến nơi rồi vậy .
_ Nhưng sao chỉ có 3 ngày ?
_ Vì 3 ngày nữa , bạn trai em sẽ có mặt ở Hà Nội , anh ấy sẽ làm cho em phải xa anh .
_ Anh vẫn chưa hiểu lắm ! Em đã có bạn trai rồi còn gì ?
_ Đúng ! Nhưng em vẫn muốn mình có thêm cơ hội chọn lựa hạnh phúc cho mình . Biết đâu đấy , anh mới chính là người sinh ra cho riêng em ?
_ Anh không nghĩ đó lại là cuộc chạy đua khôn ngoan .
_ Anh sợ à ? Anh muốn bỏ cuộc à ?
_ Cứ cho là thế đi ! Anh không thích đua tranh .
_ Thế anh có yêu em không ? - Nàng nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt tôi .
_ Anh ... - Tôi thực sự lúng túng . Tôi có yêu nàng không ? Rất rõ ràng , hồi đó , tôi tăm tia nàng . Rất nhiều bài thơ tôi đã viết cho nàng nhưng không dám ghi rõ là tặng nàng . Lúc nào tôi cũng chỉ dám ghi là tặng G.B dù chữ cái đầu của tên nàng là H.C . Thế là cả trường tôi khi đó đồn ầm lên là tôi yêu G.B . Và một loạt cái tên liên quan đến G.B ra đời . Nào là cô bé Giang Bình lớp 10A4 , lúc lại là cô bé Gia Bảo lớp 11E3 thậm chí , cô giáo dạy tiếng Anh của chúng tôi , hơn chúng tôi 4 tuổi , vừa ra trường có tên là Giao Bích cũng bị cho vào danh sách người tôi yêu . Chỉ có nàng , nàng đã khám phá ra nhờ những câu thơ đích danh về cái cổ cao trắng ngần của nàng và về thói quen chép miệng mà nàng vẫn hay làm . Tôi có nhớ một lần , nàng bảo tôi khi câu lạc bộ thơ tổ chức buổi đọc thơ trước toàn trường sáng thứ 2 . Nàng bảo :" Em sẽ ghen nếu như một ngày anh hết tặng thơ cho G.B ". Nhưng hồi ấy nào tôi đã hiểu gì đâu . Nên tôi cứ cười ngây ngô . Thiếu nước là đặt vào tay tôi chiếc lá , vào chân tôi cái ống bơ là tôi sẽ thành " tay cầm lá chân đá ống bơ , cười cười ngô nghê ". Nhưng bây giờ , sau 2 năm , khi mà tôi đã bặt tin của nàng từ ngày ra trường thì tình yêu đó có còn không ? Nhìn nhau , bên nhau trong khoàng thời gian vừa đủ để đánh bay bát miến cua liệu có thể cho một lời khẳng định nào không về tình cảm ? Tôi chịu !