Hàn Nghiên Trầm như cũ không hề quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Chuyện của ta cùng ngươi không can hệ.”
Tô Liễm Dung nghe vậy trong lòng càng thêm đau đớn, đố kị xen lẫn, đột nhiên nhặt lên trường kiếm bị ném một bên lại thất tha thất thểu hướng Diệp Lăng Vân đi tới.
Tố Khanh kinh hô một tiếng: “Thiếu chủ !”
Hàn Nghiên Trầm rốt cục xoay người lại, thanh âm lạnh lùng nói: “Dừng tay! Ta lặp lại lần nữa, mau cút! Ta không muốn thấy bất kể một người nào của Tô gia xuất hiện ở nơi này, làm bẩn mảnh đất Trầm gia ta.”
Tô Liễm Dung dừng bước nhìn về phía Hàn Nghiên Trầm, y thường mặc tố quyên (lụa trắng) trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng thanh lãnh giống như là đầy vẻ chán ghét cùng không kiên nhẫn, làm cho mình vừa yêu vừa hận, hết lần này tới lần khác lại luyến tiếc không bỏ xuống được. Chán ghét cùng không kiên nhẫn cũng tốt, ít nhất không giống như đối với người bên ngoài diện vô biểu tình. Hắn tự mình nghĩ an ủi, vui sướng vạn phần nói: “Nghiên Trầm ! Ngươi cuối cùng cũng chịu quay đầu lại liếc nhìn ta một cái. Ta biết ngươi sẽ không đối với ta nhẫn tâm như vậy.”
Hàn Nghiên Trầm hừ một tiếng, không thèm nói lại.
Tô Liễm tiếp tục nói: “Lần trước từ biệt, đã muốn gần một năm. Nửa năm trước ta nghĩ ngươi sẽ đích thân cùng Tố Khanh cô nương tới đây, ai ngờ ngươi lại chỉ phái Hoành Quân hộ tống. Ta nhớ tới ngươi thật khổ ——- ”
Hàn Nghiên Trầm không kiên nhẫn cắt đứt lời hắn: “Chuyện đó với ta không quan hệ. Nếu ngươi không đi cũng đừng trách ta không khách khí.”
Nụ cười trên mặt Tô Liễm Dung cứng lại, hung tợn nói: “Lời của hắn ngươi liền nguyện ý hảo hảo nghe ? Ta thấy ngươi mới vừa rồi lại cùng hắn ôm hôn thân thiết như vậy, rất vui vẻ đi ? Nói, các ngươi sau lưng ta còn làm những gì, làm bao nhiêu chuyện mờ ám?!”
Hàn Nghiên Trầm sắc mặt thay đổi mấy lần, nhìn lướt qua Tố Khanh vẫn đang canh giữ bên người Diệp Lăng Vân không dám ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài nói.”. Nói xong đi trước nhảy ra đầu tường.
Tô Liễm Dung cũng theo y nhảy ra.
Hai người ở vách ngăn tường viện đứng lại, Tô Liễm tiếp tục ép hỏi: “Nói a, trừ bỏ ôm hôn nhẹ, các ngươi đã làm xong cái gì?”
Hàn Nghiên Trầm châm chọc nói: “Ta cần gì giải thích với ngươi ?”
Tô Liễm Dung càng thêm phẫn hận: “Chột dạ sao ? Đừng ngu ngốc ! Nghiên Trầm ngươi phải nghĩ cho thật rõ ràng, đồng lứa với chúng ta chỉ có hắn là thanh danh hiển hách thiếu hiệp, hiện giờ tam đại thế gia chỉ còn Diệp gia bọn hắn thế lực lớn nhất, không muốn cũng bị nâng thành minh chủ võ lâm, tiếp theo là cùng với muội muội ta thành thân, tương lai quyền thế trong tay vợ yêu trong ngực, còn có thể chiếu cố ma giáo Thiếu chủ ngươi sao ? Ta có thể vì ngươi tiến cử Tố Khanh cô nương tiếp cận Viễn Dung, giúp ngươi thuận lợi khiến cha cùng Viễn Dung bị giết, vì ngươi phá hư kế hoạch của Nguyên sư bá bọn họ ——- nếu không ngươi nhất định phải chính mình động thủ, ta thậm chí nguyện ý tự tay giết chết cha nương cùng huynh muội của ta! Diệp Lăng Vân kia hắn có thể sao? Hắn vì ngươi có thể làm được gì ?!”
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] Hà Nhật Cộng Huề Thủ
SonstigesTác giả: Nhược thủy tam thiên Thể loại: cổ đại, chính đạo hiệp sĩ ôn nhu công x tà giáo thiếu chủ lãnh mạc thụ, sinh tử, ngược chút chút, HE Tình trạng bản gốc: Hoàn 69 chương chính văn + 2 Phiên ngoại Edit: Hoàn Chuyển ngữ: QT Biên tập: Kỳ Lam +...