Nối tiếp sai lầm
Tác giả: Lam Bạch
Chuyển ngữ: Zeus
Giới thiệu vắn tắt:
Một câu chuyện linh hồn thể xác cùng phản bội trò chơi ái tình.
Tình nhân? Người bên gối? Kẻ thù? Tri kỷ?
Trong lúc hai người đấu tranh gay gắt, tình yêu bắt đầu nảy nở.
Hắn là người làm ăn, muốn dùng thủ đoạn lấy tất cả những gì mình muốn.
Đáng tiếc gặp phải cô, tất cả đều thay đổi.
“Tôi còn có bản thân. Tôi đem chính mình đánh cược. Tiền cược này, anh vừa lòng?”
“Cô cho rằng tôi thiếu đàn bà?”
“ … Tôi sẽ là một tình nhân thật tốt. Không ghen tỵ, không cần người khác nuôi, cũng không cần lo lắng bị phơi bày.”
“......”
“Chỉ có một yêu cầu đơn giản, để cho tôi ở Hằng Thịnh.”
Đấu tranh, thỏa thuận, âm mưu, tình yêu …
Hắn là người làm ăn, muốn dùng thủ đoạn đoạt lấy những gì mình muốn.
Đáng tiếc gặp phải cô, tất cả đều thay đổi.
Nối Tiếp Sai Lầm
Tác giả: Lam Bạch
Chuyển ngữ: Zeus
Chap 1: Quá khứ
Khi đó tôi 8 tuổi, giả làm một thằng bé.
Tóc ngắn, quần quân trang, mũ bối lôi, chơi một khẩu súng bắn ra hoa.
Tôi ghét những đứa bé gái. Đương nhiên khi đó còn chưa có khái niệm cùng dấu thì đẩy nhau, ghét chẳng qua bởi ghen tỵ. Mẹ tôi mất sớm, không ai chăm sóc tôi như bọn họ, được che chở trong lòng bàn tay như công chúa nhỏ. Nhìn bọn họ đi những đôi giầy hồng xinh xắn chạy vào vòng tay ôm ấp cưng chiều của mẹ, tôi đau.
Có đôi khi ba đưa tôi cùng đi tham gia yến tiệc. Những người ở đây thấy tôi sẽ nói, công tử nhà họ Lâm sau này lớn lên nhất định sẽ giỏi giang tuấn tú, không thể kém Lâm tổng. Ba tôi nghe được cười lớn, xoa mặt tôi nói: “Giỏi giang tuấn tú không dám nói, nhưng hơn tôi, là chắc chắn.”
Tôi thường chỉ có thể chơi với những người giúp việc trong nhà. Trước kia, tôi thường hay nhập bọn cùng với mấy đứa bé trai, chơi bắn nhau, chơi xe ô tô bốn bánh. Nhưng rồi có lần, một người giúp việc chạy đến, từ xa kêu: “Tiểu thư, đừng leo cậy, coi chừng ngã!”
Từ đó, bọn họ biết tôi là con gái, không còn người nào cũng tôi chơi. Bọn họ xem thường con gái, sợ tôi chơi thua sẽ khóc nhè. Đồ nhát gan! Tôi khinh!
Nhưng không được những tên “nhát gan” đó chơi cùng, tôi lại cực kỳ chán nản. Mà ở trường học, tôi cũng không có bạn. Mỗi ngày tôi đều có xe đến đón, riêng điểm này cũng đủ làm cho tôi bị xa lánh.