Chờ

716 33 13
                                    

Từng cơn gió đông lạnh thổi qua khiến người ta chỉ muốn ở trong nhà không muốn ra phố ấy vậy mà những con đường tấp nập người qua lại . Triệu Gia Mẫn rời khỏi nhà và xuống phố đi dạo cùng với chiếc máy ảnh bên cạnh . Cô không đi ra nơi phố xá đông đúc mà đi theo con đường nhỏ lúc trước cô cùng một người đã từng đi qua . Những hình ảnh vui đùa lúc trước ở con đường nhỏ lại ùa về như muốn tra tấn trái tim của Triệu Gia Mẫn . Nơi đâu cũng có hình ảnh của một người . Triệu Gia Mẫn đưa tay lên để bắt lấy những hình ảnh ấy nhưng vừa đưa tay lên thì những hình ảnh ấy lại biến mất . Triệu Gia Mẫn cười nhạt và bước đi qua nơi từng có những kí ức đẹp cùng một người . Đi theo con đường nhỏ cuối cùng đã đến quán cà phê H&C nằm gần trung tâm thành phố

Đây là quán trước kia cô từng lui tới cùng một người . Mở cửa bước vào quán thì mùi thơm từ cà phê lan tỏa khắp cả quán làm tinh thần người ta cảm thấy thoải mái và sau đó Triệu Gia Mẫn bước đến chỗ ngồi kế bên cửa sổ từng có người chọn ngồi ở đó và hưởng cái gió lạnh thổi qua cùng cà phê nóng mà cô từng uống cùng một người . Xung quanh quán tuy đông khách nhưng quán lại rất im lặng vì họ đến đây để giải quyết những công việc của mình

Triệu Gia Mẫn nhìn quanh quán , nơi này cũng đã rất lâu rồi cô không lui tới , mọi thứ vẫn không thay đổi vẫn như cũ nhưng có một thứ đã thay đổi không phải ở quán mà là ở ... Điều thay đổi là chiếc ghế đối diện Triệu Gia Mẫn đã từng có người ngồi còn bây giờ thì ... Do Triệu Gia Mẫn là khách quen nên cà phê được đem ra rất sớm . Triệu Gia Mẫn ngồi nhấp chút cà phê đen cho ngày mới , ngồi lặng nhìn con đường nhỏ có vài người đi qua đi lại . Đâu đó chút lành lạnh nơi sống mũi và buốt buốt nơi bàn tay do những cơn gió thổi qua . Cứ thế Triệu Gia Mẫn ngồi nhìn xung quanh quán mãi , có lẽ đây là nơi mà cô không thể quên được . Là nơi từng lưu giữ một kí ức vui vẻ cùng một người . Triệu Gia Mẫn lấy chiếc máy ảnh ra chụp xung quanh quán sau đó rời đi với tâm trạng trầm lặng

Triệu Gia Mẫn rời khỏi quán cũng là lúc mặt trời đang lặn dần để nhường chỗ cho màn đêm . Cô cứ đi mãi cũng không quan tâm mình đi đến đâu , đi được một lúc thì Triệu Gia Mẫn đã đi tới ngã tư khu trung tâm nơi sầm uất nhất của thành phố . Gần ngã tư có một con sông rất lớn là nơi để người ta ngồi hưởng những cơn gió từ những chiếc tàu lớn thổi vào . Bỏ mặt sự ồn ào ở ngã tư , Triệu Gia Mẫn cứ bước đi đến con sông và ngồi xuống chiếc ghế gần đó để hưởng những cơn gió mát thổi vào . Tuy con sông ở gần ngã tư trung tâm thành phố có nhiều người qua lại rất ồn ào và náo nhiệt nhưng ở đây lại khác . Ở đây tuy có nhiều người qua lại nhưng lại rất yên tĩnh có thể thả lõng tâm trạng không cần căng thẳng là nơi tuyệt vời cho nhiều người . Ngồi chẳng được bao lâu thì trong đầu Triệu Gia Mẫn hiện lên những thước phim đang quay chậm . Những thước phim ấy đang quay những hình ảnh cùng một người đi ăn , đi khu vui chơi , đi mua đồ , đi dạo từng con phố nhỏ ... Triệu Gia Mẫn không muốn những kí ức vui vẻ lúc trước quay lại nữa chỉ muốn có cái gì đó có thể đập nát những kí ức ấy

[ Oneshot ] ( Savokiku ) ChờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ