"Jimin x ?" ở đây là nhân vật kia (công) sẽ là một ai đó trong BTS tùy bạn tưởng tượng.
..:::::::::::::::::::::::::..
Tình yêu có thể đến rồi đi, nó không bên cạnh chúng ta mãi mãi. Chỉ là, thời gian bên nhau nhiều hay ít.
Một buổi sáng như mọi ngày,đúng bảy giờ sáng chuông báo thức reo lên, Jimin theo đó mà từ từ mở mắt. Nhưng buổi sáng hôm nay có một sự thay đổi. Anh không nằm bên cạnh cậu và nhắm nghiền mắt, dụi vào người Jimin như một chú mèo lười muốn được ngủ thêm mà lại ngồi bên cửa sổ, quay lưng lại phía cậu.
Jimin dụi mắt rồi nhẹ nhàng bước xuống giường , tiến tới chỗ anh đang ngồi. Anh nghe thấy bước chân của cậu liền quay lại, đưa tay lên gạt vội giọt nước mắt đang chảy trên gò mà đỏ hồng. Đôi mắt và chóp mũi anh ửng đỏ, cậu biết là anh vừa khóc, có lẽ là anh đã khóc rất nhiều. Anh khịt mũi rồi cười, nói với Jimin bằng chất giọng nghèn nghẹn.
"Em dậy rồi sao?"
"Ừ, anh khóc sao? Có chuyện gì à?" Jimin ngồi xuống cạnh anh.
Anh vòng tay ôm lấy cậu, rúc vào hõm cổ trắng của người ấy, thì thầm khiến cậu bật cười vì nhột.
"Không sao đâu, Jimin của anh."
Rồi anh buông cậu ra, bước ra ngoài. Jimin cảm thấy có chút hụt hẫng, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi. Cậu toan đứng dậy thì có tiếng thông báo tin nhắn của máy anh ở ngay trên bệ cửa sổ. Cậu tò mò cầm lên xem là ai nhắn.
Em yêu:
Anh, anh ở đâu thế? Mấy hôm rồi chưa gặp nhau, anh không nhớ em sao? Hoseok, đừng nói anh có người tình nhé! Mình yêu nhau được gần hai năm rồi đó, đừng phản bội em.
Em yêu? Có người tình? Yêu nhau được hai năm?
Cả tá câu hỏi vang lên trong đầu Jimin. Anh đang lừa dối cậu sao? Anh đã có người yêu và anh đang cặp kè với cậu ư?
Jimin chẳng dám tin vào suy đoán của mình, cậu ngồi thẫn thờ ở đó, khuôn mặt trở nên kém sắc, nụ cười vui vẻ ban nãy cũng tắt ngúm đi từ khi nào. Bây giờ phải làm sao?
Anh đột ngột mở cửa phòng, hành động thể hiện rõ sự vội vã. Nhìn thấy Jimin cầm điện thoại mình trên tay, mặt anh hiện rõ sự lo lắng và sợ hãi.
"Jimin?.." Anh khẽ gọi.
Cậu không trả lời, chỉ lẳng lặng ngoảnh lại nhìn người yêu đang đứng ở cửa phòng với trạng thái lo lắng. Anh bước lại gần chỗ Jimin, đặt tay lên má và nhìn cậu bằng ánh mắt yêu thương nhưng xen lẫn sự tiếc nuối.
"Jimin này, anh biết em đã nhìn thấy cái gì rồi. Em nghe anh nói nhé?"
"Tôi có thấy gì đâu? Anh muốn nói gì hả?" Anh ngạc nhiên khi Jimin đổi cách xưng hô.
"Em, đừng như vậy nghe anh nói đi."
"Ừ, tôi vẫn nghe đấy thôi, anh cứ nói." Jimin khẽ cười, nụ cười của sự khinh miệt.
Anh bỏ bàn tay của mình ra khỏi mặt cậu, anh biết Jimin không thoải mái với hành động này.
"Anh đã có người yêu rồi Jimin à, bọn anh yêu nhau được gần hai năm. Cái khoảng thời gian chúng ta bắt đầu hẹn hò là thời điểm anh và cô ấy đang có chút cãi vã..."