Chương 25. Say Goodbye !

516 30 7
                                    

" Interpol ?"

Tuấn Khải nheo mắt, đôi mày nhíu lại, như thể nghe đến một chuyện khó tin trên đời. Làm sao mà Lâm Anh có thể quen biết với một cảnh sát quốc tế chứ ? Có chuyện gì chăng ?

Lâm Anh cố gắng điều chỉnh hơi thở, đè nén tâm trạng nặng nề như đá tảng trong lòng, cô lại uống một ngụm cà phê, cong đôi môi nói, ánh mắt tràn ngập tia thương tâm nhưng lạnh lẽo.

" Phải, tôi và anh ấy quen biết nhau lúc tôi còn trong học viện."

Mâu thuẫn - một người cảnh sát tài giỏi thì sao quen biết ở trong học viện .... âm nhạc ? Tuấn Khải lại im lặng, đem sức lực suy nghĩ.

Gió lại ùa đến, Lâm Anh tiếp tục câu chuyện.

" Lúc ấy, tôi nghĩ anh ấy cũng là một học viên của học viện , nhưng sau lần đó, tôi biết tôi đã sai, sai lầm ấy còn khiến anh ấy... mất mạng."

" Mất mạng ? Làm sao mà mất mạng...?"

Tuấn Khải càng bị rối rắm .

Lâm Anh hất vài sợi tóc bị gió đánh ra khỏi trán, cô cười khổ, tay nắm chặt quai cốc.

" Học viện của tôi học có một giáo viên, rất kì lạ là không bao giờ ông ta đứng lớp dạy. Mặc dù tôi và các bạn tìm hiểu, cuộc họp giáo viên nào cũng có ông ta..."

" Tất nhiên có Hạ Đinh Thần điều tra ?" - Tuấn Khải buộc miệng nói.

" Không !"

Câu trả lời ngoài dự liệu, Lâm Anh mỉm cười lắc đầu nhìn Tuấn Khải, cô nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, không có ý định rời khỏi.

Tuấn Khải bỗng thấy bối rối, đây là lần đầu cô nhìn anh như thế . Thì ra cảm giác bị nhìn chăm chăm là vậy ? Xem như Tuấn Khải đã được học hỏi.

Anh không né tránh cô, trực tiếp nhìn đáp lại. Lâm Anh cong môi nở nụ cười, dời tầm mắt ra khỏi.

" Nếu cảm thấy khó chịu, cứ nói."

Tuấn Khải có chút hụt hẫng - là lạ.

Người bên cạnh im lặng, Lâm Anh nói tiếp.

" Bởi vì anh ấy là cảnh sát "chìm" ! Mà người giáo viên ấy ..."

Lâm Anh giọng nói đứt quãng.

"... Chính là người cha thất lạc của anh ấy , nhưng chính là người mà anh ấy phải vạch tội và cuối cùng là người giết hại anh ấy."

" Sao có thể?"

Tuấn Khải buông một câu hờ hững , nhìn nét mặt đau khổ của Lâm Anh , anh không khỏi khó chịu.

" Có thể !"

Cô cười nhạt, ánh mắt tràn ngập lãnh khốc , gió càng lúc càng lạnh , chiếc váy mỏng không đủ ấm làm Lâm Anh hơi run run tay, cà phê theo đó sóng sánh từng hồi đẹp mắt.

Từng chi tiết không qua khỏi tầm mắt của Tuấn Khải , anh nhanh chóng đem áo khoác đang mặc của mình choàng lên Lâm Anh. 

Đôi tay khỏe mạnh tự nhiên thực hiện, như họ thật sự là một cặp tình nhân, mùi hương nhè nhẹ tràn vào khí quản Lâm Anh, lại nhìn thấy khuôn mặt như tượng đúc của anh, trong lòng không khỏi rung cảm , nhưng cảm giác nhanh chóng bị chính lí trí của cô kiềm chặt . 

LOST |Hoàn|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ