Chương 7. Cái giá của tình yêu

1.4K 10 0
                                    

Giữa mùa hè, vốn không có hoa mai, hơn nữa cây mai cũng rất khó sống ở vùng Quảng Đông, Quảng Tây, nghe nói đây là một kỳ tích của công viên Nam Sơn trong lĩnh vực ươm giống cây trồng. Vì thế, mặc dù không phải là mùa xuân, lễ hội hoa mai lần này cũng vẫn thu hút được rất nhiều du khách đến tham quan.

Trịnh Vi mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, ngay từ khi bước vào cổng công viên Nam Sơn đã bắt đầu hào hứng phấn khởi, ríu ra ríu rít chuyện trò với Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc, cười nói rộn ràng, tươi tắn như hoa khiến các du khách xung quanh cũng cảm nhận được sức trẻ vốn chỉ có ở tuổi thanh xuân.

Du xuân, hoa mai nở rộ, chàng trai trẻ nhà ai bên bờ ruộng phong lưu biết bao, phong lưu biết bao...Vẫn chưa nhìn thấy hoa mai, Trịnh Vi đã bắt đầu học đòi văn vẻ cất giọng ngâm nga, tay cầm bông lau bẻ ở đường vẫy vẫy.

Nguyễn Nguyễn tiện lời hát tiếp, Thiếp có ý nguyện gửi tấm thân này cho chàng, cho dù bị vô tình bỏ rơi, cũng không hối hận...

Trịnh Vi nghe thấy vậy liền tỏ ý không vui, "Này này, một ngày đẹp biết bao, hát cái đó làm gì?"

"Thế nào là phong lưu biết bao, trên đường đến đây, toàn thấy các chú các cô, chẳng thấy chàng trai nào cả". Tiểu Bắc cầm máy ảnh chụp hết góc này đến góc khác, bất giác lên tiếng kêu ca, "Tớ hỏi cậu nhé, cậu khẳng định là đã hẹn được Trần Hiếu Chính, chắc chắn anh ta sẽ đến chứ?"

"Đương nhiên". Trịnh Vi mở to mắt nói, "Tối qua tớ còn gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói chắc chắn sẽ đến, anh ấy đã hứa với tớ!"

"Xí, thế sao đến giờ vẫn chưa thấy anh ta đâu?" Tiểu Bắc kích tướng.

Trịnh Vi vội phân bua, "Đáng lẽ tớ cũng nói cùng xuất phát từ trường, hoặc tập trung trước cổng công viên, anh ấy nói công viên Nam Sơn có rộng gì đâu, đi rồi sẽ gặp ngay thôi, không cần phải hẹn cụ thể".

Trịnh Vi, Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc đều không phải là người vùng này, trước khi đến đây họ chưa từng đến công viên nào cách xa trường G như công viên Nam Sơn, hôm qua Trần Hiếu Chính nói qua điện thoại như vậy, Trịnh Vi cũng cảm thấy hình như không có lý do gì để phản đối, "Anh ấy nói cũng phải, công viên này có rộng gì đâu, đi rồi sẽ gặp ngay thôi, thế mới là hay, chứng tỏ chúng tớ có duyên với nhau thật!" Cô thuyết phục Tiểu Bắc đang ngóng chờ xem những pha hồi hộp, đồng thời cũng thuyết phục chính bản thân cô.

Theo kế hoạch ban đầu của cô, cô định có cuộc hẹn riêng lãng mạn với Trần Hiếu Chính, giữa rừng mai bạt ngàn khoe sắc, khung cảnh lãng mạn như vậy, dù trái tim hắn có là sắt là đá, cô không tin hắn không mảy may động lòng. Ai ngờ tối hôm qua mới biết, mặc dù hắn nhận lời đến điểm hẹn, nhưng không phải đến một mình, mà hẹn Lão Trương cùng đi. Lão Trương lúc đó không biết nội tình, thầm nghĩ đã lâu lắm rồi không đi chơi ở ngoại ô, nên cũng vui vẻ nhận lời, mãi cho đến khi Trịnh Vi nổi cơn tam bành với Lão, Lão mới biết mình có thể trở thành cái gai trong mắt người nào đó. Để cứu vãn tình hình, lúc đầu Trịnh Vi định tìm cớ thoái thác, nhưng sau đó cô nghĩ lại, sở dĩ Trần Hiếu Chính mời Lão Trương cùng đi, có lẽ là do vẫn chưa có sự chuẩn bị tốt về mặt tâm lý trong việc đi chơi riêng với cô, thời cơ chưa tới, nóng vội sẽ hỏng việc, kể cả Lão Trương không đến, hắn cũng có thể tìm được người khác..., chi bằng để Lão Trương là người nắm được tình hình đi còn yên tâm hơn. Sự đã đến nước này thì cô cũng vui vẻ mới Nguyễn Nguyễn và Tiểu Bắc đi cùng, không cần tính đến cuộc hẹn với Trần Hiếu Chính; đối với các thanh niên ham vui, lễ hội hoa mai được tuyên truyền rộng cũng có sức hấp dẫn.

Anh Có Thích Nước Mỹ Không.Where stories live. Discover now