NGỌ DẠ LAN HOA - Hồi 1 : Thiết Đại Gia
Lời của dịch giả :
Ngọ Dạ Lan Hoa là phần cuối cùng trong Sở Lưu Hương truyền kỳ hệ liệt của Cổ Long, được viết vào năm 1979, khi tác giả đã bước vào những năm cuối đời, phải chiến đấu với bệnh ung thư.
Có lẽ vì vậy mà đầu đuôi chi tiết của tác phẩm có lúc không phù hợp với nhau. Nếu như độc giả thấy trong truyện có nhiều khúc mắc khó hiểu, thì những điểm ấy đều bắt nguồn từ nguyên tác tiếng Trung chứ không phải từ dịch giả.
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Gió đang gào hú.
Gió thổi từ mé Tây lại, hú lên như lũ quỷ đang vung roi quật vào tim kẻ đang trên đường về nhà, quật tan nát hồn phách kẻ qua đường.
May mà không có ai đang trên đường về, cũng không có ai qua lại.
Chẳng có gì ở nơi này cả. Đường phố chẳng có ngựa xe lừa kéo, trong tiệm chẳng có lấy một bóng người, trong bếp lò chẳng có củi có lửa, trong nồi chẳng có cơm cá chẳng có thịt, trong khuê phòng chẳng có tiếng oanh kêu yến gọi, chẳng có mùi hương phấn dầu thơm.
Bởi vì nơi đây chẳng còn có một ai, ngay cả một mạng sống cũng không.
Một màn chết chóc tịch mịch.
Không biết đến một lúc nào đó, gió bỗng nhiên ngừng lại, trên con đường dài vắng vẻo, chợt có một con chó trắng lê lết cái đuôi bước từng bước xuống mặt đường lót đá vân tán xanh.
Có người đi sau con chó.
Có một người mù.
Người mù này mặc một chiếc áo bằng vải bố màu xanh có bông, đã được giặt đi giặt lại muốn bạc hết cả màu, lại bị gió cát thổi cho thành ra vàng khè, y dùng một cây gậy dò đường màu trắng đã biến ra màu xám tro, cóc một cái trên mặt đá xanh, rồi lại bụp một tiếng trên mặt cát vàng.
Gió lại trổi lên.
Tấm chiêu bài đang dương lên trong gió, cái vòng và cái móc câu cọ sát vào nhau, kêu lên cót két như tiếng cưa vào sắt, làm người ta nghe muốn ghê cả răng, con chó trắng đang sủa ăng ẳng, tiếng sủa khan khản, miếng giấy rách bọc trên song cửa sổ kêu sành sạch như tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng hơi thở hổn hển.
Người mù lắc mạnh cái thanh la nhỏ dùng để mời khách hàng, tiếng thanh la trong trẻo vang lên, rồi bỗng ngưng bặt lại.
... Những tiếng động làm người ta nghe khoái cả tai đi đâu mất rồi?
... Những tiếng ồn ào của người bán hàng, tiếng trả giá của mấy bà mấy cô, tiếng dao chặt vào thớt, tiếng xào nấu trong chảo, tiếng bà mẹ đánh vào đít đứa con, tiếng con nít khóc ầm ỉ, tiếng cười khúc khích của các cô con gái nhỏ, tiếng xúc xắc gieo vào trong chén, tiếng cười ha hả của mấy gã đàn ông say rượu, tiếng ca vọng từ trên tửu lâu xuống của những ả giả giọng Giang Nam hát tiểu điệu.
Những tiếng động vừa thích thú vừa náo nhiệt ấy đã đi đâu mất rồi?
Tiếng thanh la ngưng bặt, tiếng chó sủa cũng ngưng bặt. Bàn tay người mù thỏng xuống, thanh la trong tay y hình như bỗng biến thành ra như nặng tới ngàn cân, trong tâm khảm của y bỗng có một nỗi sợ hãi không sao nói được. Có phải là vì y không biết có chuyện gì xảy ra?