Chương 29 : Đại loạn tương khởi

634 5 0
                                    

*Đại loạn bắt đầu (mình thấy để Hán Việt hay hơn)

Đầu tháng hai, sao Thiên Lang ảm đạm, sao Kim chệch hướng, chủ vị loạn.

Cùng thời điểm Gia Cát Nguyệt biết được Sở Kiều bị Gia Cát lão thái gia bắt đi, Ngụy Quang bên trong từ đường Ngụy thị đích thân giao một mũi tên vàng vào trong tay Ngụy Thư Diệp, chậm rãi trầm giọng nói một cách trịnh trọng: "Thư Diệp, đừng để thúc thúc thất vọng, cũng không được khiến tổ tiên Ngụy gia thất vọng."

Ngụy Thư Diệp dùng cả hai tay nâng mũi kim tiễn kia, trong mắt lộ vẻ hỗn loạn kịch liệt. Hắn hé môi muốn nói gì đó, nhưng lại như cá rời khỏi nước, chỉ mấp máy mà không bật ra chữ nào.

"Diệp Nhi, tổ tiên Ngụy gia đang nhìn ngươi, phụ thân ngươi đang nhìn ngươi, nên làm thế nào thì ngươi tự mình quyết định đi."

Ngụy Thư Diệp cau mày, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu: "Là ai?"

Ngụy Quang cười nhạt, đưa ngón tay dính chút nước trà, sau đó chậm rãi viết một chữ xuống trên hương đài.

Ngụy Thư Diệp nhất thời mở to mắt, cau mày không tin nổi nhìn lão nhân, tựa hồ như đang van cầu một cái đáp án.

"Đây là ý tứ của chủ nhân cung Thịnh Kim, hài tử, mau đi đi. Không cần biết lý do, ngươi chỉ cần biết tất cả việc ngươi làm đều là vì tương tai vững chắc của Ngụy gia là đủ."

Thân ảnh trẻ tuổi dần dần biến sau cửa từ đường, nắng chiều đỏ như máu len qua cửa phòng hé mở chiếu vào bên trong, Ngụy Thư Du bước ra khỏi mặt sau từ đường, đi đến bên cạnh lão nhân, cung kính hành lễ, "Thúc phụ."

"Tất cả đều chuẩn bị xong cả chưa?"

"Thúc phụ yên tâm, tất cả đều đã được an bài thỏa đáng."

"Ừ." Lão nhân khẽ cúi đầu, xoay lại dập đầu dâng hương với linh vị tổ tông, vạt áo bào quý giá trải trên mặt đất, hương tro nhàn nhạt phảng phất trong không khí.

Ngụy Thư Du lớn tuổi hơn Ngụy Thư Diệp nên dáng vẻ cũng có phần chững chạc hơn, nhìn thấy Ngụy Quang muốn đứng dậy liền vội vàng tiến lên đỡ tay ông, cất giọng nhàn nhạt hỏi như bâng quơ: "Theo cảm nhận của thúc phụ, lần này vị ở phía Bắc kia có mấy phần thắng?"

"Hừm..." Lão nhân thấp giọng cười một tiếng, không khỏi có phần đắc ý giễu cợt: "Một chút cũng không có."

Ngụy Thư Du nhướng mày, nghi ngờ nói: "Phía Bắc đất đai cực kỳ rộng lớn, dân phong anh dũng, tuy khí hậu lạnh khủng khiếp nhưng nhờ tiếp giáp với Tây Vực nên thương nhân mậu dịch phồn hoa, sau khi đất phong Bắc phiên được thành lập, nhân tài lại càng thêm đông đúc, lão vương gia mặc dù không phải tài cao thao lược, nhưng lại hết sức yêu thương dân chúng, rất được người dân kính yêu, nhìn không ra có sai phạm gì."

Nếp nhăn trên mặt đều tụ lại một chỗ, Ngụy Quang hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, ngươi cho rằng vì sao chủ nhân cung Thịnh Kim lại quyết định diệt trừ ông ta? Một người không phạm sai lầm gì trong thời gian quá lâu, vậy bản thân hắn chính là chỗ sai. Trên con đường mưu quyền, lòng dân đặt ở trên hết, cực thịnh tất sẽ dẫn đến suy, đó là một vòng tuần hoàn không thể thoát. Chính bởi vì Yến vương có nhiều điều kiện thuận lợi như vậy nên mới khiến cho vị kia động sát tâm."

Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 ( Sở Kiều Truyện ) - EditNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ