Liên Y Y mệt mỏi mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của người kia đang ngủ. Ngũ quan như ngọc, nhẹ nhàng phả ra từng hơi thở nóng ấm. Liên Y Y say mê, gạt sợi tóc tán loạn của Hiên Vũ sang một bên, ngón tay lại vẽ trên hàng lông mày thanh tú, trượt xuống vuốt nhẹ lên khóe mắt, chạy dọc theo sống mũi rồi khẽ dừng lại ở đôi môi khép hờ đầy quyến rũ. Liên Y Y hôn phớt lên cánh môi đó, thỏa mãn cười. Ngón tay lại tiếp tục trượt xuống cái cổ, dừng trước ngực Hiên Vũ, vẽ vài vòng tròn. " Ngươi là nữ tử sao? Cơ mà, ta rất thích. hahaha." Liên Y Y che miệng cười khe khẽ. Hiên Vũ vì những hành động của nàng mà có chút khó chịu khẽ nhíu mày, hừ hừ nhẹ. Y Y lại vội rụt lại tay thấp thỏm nhìn nàng. Nhưng Hiên Vũ vẫn là tham ngủ, một lúc lại thở đều đều.
Liên Y Y nhẹ nhàng xuống gường, nhặt lấy quần áo lung tung trên đất, sai người mang nước vào tắm. Xong ngồi xuống bàn trang điểm vấn tóc cài trâm. Cả quá trình, Hiên Vũ vẫn không có ý định thức giấc, lăn qua lăn lại trên gường làm chăn chiếu có chút lộn xộn. Liên Y Y tủm tỉm cười. "Có ngủ cũng không yên, thật như tiểu hài tử." Nàng đến, kéo chăn cho Hiên Vũ.
"Bụp" "rầm rầm rầm." Chuỗi tiếng động vang lên đem cửa phòng Liên Y Y tan nát trên đất. Y Y giật mình nhìn ra cửa. Một đám quan binh đao kiếm đầy đủ hùng hổ đứng trước cửa, tiếp đó lại đồng loại quỳ xuống.
- Nữ đế, chúng thần cung tiễn người về hoàng cung.
Liên Y Y bị dọa sợ. Nữ đế? Lan lăng quốc nữ đế? Sợ hãi không thôi. Hiên Vũ bị ồn ào làm cho khó chịu, túm lấy cái gối đáp về đám quan binh, gào lên:
- Im lặng.
Xung quanh bỗng chốc lặng như tờ, đám quan binh không ai dám hé một lời, tựa như chỉ nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ. Lí THái lại như cứu tinh xuất hiện tỏa sáng một vùng, lách qua đám người, tiến đến bên gường vị nữ đế khó chiều.
- Hoàng thượng, giờ thìn cũng đã sắp hết, các quan đại thần chờ ngài ở Càn Long cung cũng đã mấy canh giờ.
- Hừ. Trẫm không quan tâm.
- Ngài còn không dậy? Thái hậu chuyển lời cho nô tài nói với ngài, thước gỗ đã được lấy ra lau rồi đâu.
Hiên Vũ như chớp bật dậy khỏi gường. Cứ nghĩ đến cái thước gỗ kia lại sợ muốn vã mồ hôi. Có một lần nàng trốn lâm triều chơi bời ở ngự hoa viên bị thái hậu bắt được đánh cho một trận, bây giờ nghĩ lại bất giác đau, không tự chủ xoa xoa cái mông. Lí THái cố nén cười. Hiên Vũ xuống gường thay đổi y phục muốn cấp tốc trở về cung. Nàng thật sự không muốn nếm lại mùi vị của cái thước kia nữa. Ra đến cửa lại đột ngột dừng lại, lúc này vì nhớ ra còn Liên Y Y tồn tại, không khỏi khẽ xấu hổ cười, hướng nàng khẳng định:
- Ta sẽ quay trở lại. ---------Liên Y Y suy nghĩ cái gì đó rồi khẽ cúi đầu, bóng dáng Hiên Vũ đã khuất dần sau hành lang, tiếng bước chân nhỏ dần. Người đi rồi mà hình ảnh vẫn vương vấn nơi đây. Liên Y Y ngồi thụp xuống gường, xoa xoa tim mình, "Ta không thể hiểu nổi. Có lẽ ta yêu ngươi rồi."
Càn Long Điện.
Hiên Vũ đã khoác lên bộ hoàng bào vàng kim lấp lánh, ngồi trên long kỉ khẽ ho:
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Tự Viết] [NP](Hoàn) Vũ Phong Lưu- Hàn Minh
HumorVô duyên vô cớ xuyên việt đến thời đại không tồn tại trong sử sách. Hơn nữa còn xuyên vào người sống trong hoàn cảnh cẩu huyết. - Vũ nhi ngoan~~~ Tới chọn mộc đầu bài a....Ta thật mong có cháu đây~~~ - Ta bận rộn. - A....hài nhi ngươi thật nhẫn tâm...