Chương 7: Vương tử đáng yêu xuất hiện
"Được rồi! Yên lặng một chút, người đứng bên cạnh thầy chính là bạn học Vân Tịch Dạ, vừa mới chuyển đến trường học của chúng ta, sau này mọi người chính là bạn cùng lớp, Vân Tịch Dạ đầu tiên em tìm chỗ ngồi xuống đi." Nhìn các vị công tử tiểu thư trong phòng học, Trương Hâm một trận đau đầu.
Trong phòng học tổng cộng chỉ có hai mươi mấy học sinh, nữ sinh chiếm nửa già Vân Tịch Dạ nhìn một vòng xung quanh lớp học, tầm mắt dừng lại ở hình ảnh người thiếu niên khí tràng mạnh nhất trong phòng.
Ngồi ở giữa lớp học là một thiếu niên diện mạo đẹp trai, xung quanh mỹ nữ vờn quanh, trong lòng còn ôm một thiếu nữ, nới này rất phù hợp để trình diễn xuân cung tú ý tứ, trong hai mắt là ôn nhu gây chết người nhưng ở sâu bên trong lại là ẩn giấu sự nham hiểm hung ác, biểu hiện ra là một công tử có hạng, hơi thở phong lưu rất mãnh liệt, làm cho không người nào có thể bỏ qua.
Lục Tử Hạo ngẩng đầu, vừa vặn chống lại mâu quang Vân Tịch Dạ quét tới, hai người ánh mắt không hẹn mà gặp, đối diện không được hai giây lập tức quay đi. Vân Tịch Dạ lúc nhìn hướng hắn, trong mắt cố ý mang theo ti trành thượng coi rẻ con mồi, lại có một chút ít không rõ ràng, lúc nhìn thấy Lục Tử Hạo đối diện với mình, trong mắt chợt lóe lên hoảng loạn và nghi hoặc, Vân Tịch Dạ lộ ra một nụ cười quay đầu đi.
Bên trái một thiếu niên ngồi sát cửa sổ, dựa lưng vào thành ghế, cúi đầu khẽ nhắm mắt, chân phải đặt lên chiếc ghế bên cạnh, tay phải đặt trên đầu gối tự nhiên rũ xuống, tay trái đặt lên bàn tự do di chuyển, tóc ngắn màu cây đay tự nhiên rơi xuống, trên áo sơ mi ba cái nút áo tùy ý mở, lộ ra bộ ngực màu đồng, toàn thân tản mát ra khí tức đường hoàng, nhưng nguy hiểm lại nhiều hơn.
Đây là một trò đùa của định mệnh! Vân Tịch Dạ nhìn chăm chú vào đôi mắt bởi vì hắn cúi đầu mặt không thấy rõ lắm, nhưng Vân Tịch Dạ vẫn là ngắm một chút, nhất thời con ngươi nheo lại, trong đầu có hình ảnh của một thằng nhóc hiện lên rồi lại không thể dừng lại! Vân Tịch Dạ nghi hoặc lần thứ hai quay đầu, liếc nhìn người có hơi thở phong lưu một chút, nhíu mày, trong lòng nghi hoặc 'Chẳng lẽ tin tức sai?' .
Bàn cuối, chỉ có một người ngồi. Người đó có khuôn mặt đáng yêu của trẻ con mà không mất đi tuấn mỹ, tóc đen cắt ngắn, tóc mái chỉ che khuất trán, lộ ra đôi mắt hoa đào ngập nước vô cùng cuốn hút, chiếc mũi so với con gái còn nhỏ nhắn, tinh xảo hơn nhẹ nhăn một chút, đôi môi chu lên làm cho người ta muốn cắn một cái! Khóe môi nhếch lên nghịch ngợm tươi cười, hai tay nâng cằm cũng đang đánh giá Vân Tịch Dạ. Một chút cảm giác thân thiết lại bị đôi mắt hoa đào cứng rắn của anh lạnh lùng đánh vỡ.
Thiếu niên hình như trong lúc bất chợt phát hiện điều gì đó cứ nhìn Vân Tịch Dạ mãi, trong mắt tràn đầy kích động cùng tưởng niệm.