Chương 9

10.3K 6 0
                                    

Chương 9: Lục Tử Hạo

" Nhà trọ thượng đình hoa viên ông nội cho ta thật không có vấn đề gì?" Đêm hôm đó ông nội cùng Lý quản gia vào thư phòng nói chuyện hơn một giờ mới đi ra, sau đó Vân Tịch Dạ có cảm giác ánh mắt ông nhìn cô rất kỳ quái, có cảm giác giống như miếng thịt để trước miệng sói đói! Cả người có dòng băng lạnh chạy qua, đêm đó cô liền gọi điện thoại cho Tà kêu hắn điều tra, đã tra xét được mấy ngày rồi, kết quả điều tra ra chỉ là một! Vân Tịch Dạ vô cùng phiền muộn.

"Dạ à, ta cùng Tà mấy ngày nay chẳng làm được việc gì cả, chỉ giúp ngươi điều tra căn phòng kia! Ông chủ của cái nhà đó họ Ngô tên Ngô Chí Hách, năm nay 57 tuổi, cùng Vân lão gia mặc dù chưa được gọi là bạn tốt, nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn qua lại với nhau . Còn có Vân lão gia đã bảo Lý quản gia đem phòng ở kia chuyển thành tên của ngươi, ta nhìn kỹ rồi, thật không có vấn đề gì." Tuyết cùng Tà nhìn nhau, song song gật đầu đầy hắc tuyến.

'Dạ! có phải gần đây quá mệt mỏi hay không cho nên thần kinh có chút hoảng hốt như vậy?' Tà nháy mắt mấy cái với Tuyết, hai người giao lưu bằng ánh mắt.

Nhận được tin tức trong mắt Tà, gương mặt băng hà ngàn năm của Tuyết có chút không nhịn được, phiền muộn liếc mắt 'Này, ngươi mới có bệnh tâm thần sao!'

Vân Tịch Dạ nhìn thấy Tà và Tuyết giao lưu qua ánh mắt, cũng cảm giác mình có phải quá mức khuyếch đại rồi không, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt của ông  đêm đó, da đầu cô liền tê dại! Bực bội xoa xoa mi tâm, khoát tay nói: "Quên đi, ông nội lập tức muốn tổ chức đại thọ bảy mươi, Lý Kính mấy ngày này có thể sẽ trở về, lại kéo Tuyết trở về Anh quốc, tin kia không lâu sẽ được tung ra, trong khoảng thời gian này sẽ bắt đầu hành động. 'Thiên sứ' bên này thế nào?"

“Ôi chao, nói đến “Thiên sứ” khiến người không thể không xúc động! Ngươi nói xem, hồi đầu ta đúng là… cực khổ làm sao! Mới khiến mấy thằng cha đấy nghe lời được một chút! Tuyết kia chỉ dùng không tới năm phút đã khiến cho mấy thằng cha bình thường đuôi vểnh lên trời trở nên ngoan ngoãn như một con cừu non ấy.” Tà lắp bắp ngắt câu nói của mình thành mấy khúc, vẻ mặt căm uất, đôi mắt ai oán nhìn Tuyết, phảng phất như có người đoạt đi mất món đồ chơi yêu thích của hắn!

Tuyết cũng không có đem thái độ của Tà để ở trong lòng, sau đó trừng mắt liếc một cái, mặt lạnh nói: "Hừ, có một số việc không phải ngươi đi cùng người ta nói đạo lý là có thể được thông qua, có lúc dùng biện pháp trực tiếp mới có thể giải quyết vấn đề!"

"Vâng !Vâng ! Trực tiếp thật là tốt! Thế nhưng dù thế nào, cũng không cần thiết đem người đánh tới tàn phế. Mấy tên đó mặc dù có chút lôi thôi, nhưng họ đều rất có ích! Ngươi đem bọn họ đánh cho tàn phế , ta sẽ rất vất vả !" Tà vẻ mặt sầu khổ, nhìn thấy Tuyết bay tới với cây đao, lập tức nịnh nọt sửa lời nói: "Đương nhiên, ta lo lắng hơn cho bàn tay nhỏ bé của Tuyết nhà chúng ta thôi! Với con gái, tay chính là bộ mặt thứ hai, để bị thương nhiều thực không tốt a!"

"? ..." Nhìn hai người ái muội, trong đầu Vân Tịch Dạ đầy dấu chấm hỏi, bây giờ là thế nào? Hai người này khi nào bắt đầu tốt như vậy ? Vân Tịch Dạ liếc mắt nhìn hai người xoay người rời đi.

Mê hoặc hoàng tử đáng yêu (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ