Chương 11

9.9K 9 2
                                    

Chương 11: Thì ra là hắn!

Lúc này Vân Tịch Dạ đang ngồi ở phòng hiệu trưởng, đầu đầy hắc tuyến, nhìn hai ông cháu bận rộn trước bàn cơm, cô cũng chẳng nói gì! Bây giờ nhớ tới ông nội ngày đó hỏi qua, làm cho cô hiểu ra nhiều thứ. Thì ra tên có khuôn mặt baby, vẻ vô hại, chính là tên năm đó lần đầu tiên gặp mặt liền cắn miệng cô, nói cái gì “em là của anh”! Sau đó đuổi thế nào cũng không được.

"Ha hả. . . Tiểu Dạ đến đây, nếm thử món ăn An gia gia làm, chỉ tại Tiểu Hàm không nói trước một tiếng, nếu không ông sẽ chuẩn bị thật nhiều các món ăn Tiểu Dạ thích!" An lão gia nói, quay đầu nhìn tôn tử nhà mình liếc mắt một cái, oán trách nói.

Vừa nãy An lão gia đã làm xong cơm, nửa ngày rồi không thấy cháu nội trở về còn đang lo lắng tại sao hôm nay đã muộn thế này còn chưa về ăn cơm? Lúc đang lưỡng lự có nên gọi điện thoại hỏi một chút hay không lập tức thấy cháu nội cầm bàn tay nhỏ bé của cháu dâu tương lai, hai người thân thân mật mật đi vào phòng hiệu trưởng, An lão gia kích động từ đó đến giờ đều cười toe toét.

"Cám ơn An gia gia, cháu hiện tại đã không còn kén ăn nữa, ông không cần mắng Tiểu Vũ." Lúc nhỏ Vân Tịch Dạ tương đối kén ăn, bây giờ trưởng thành cũng là dần dần sửa đổi .

Vân Tịch Dạ cười ưu nhã, tiếp nhận món ăn An lão gia gắp cho mình, lễ phép nói cám ơn với ông. Quay đầu 'Ôn nhu' nhìn người ngồi bên cố gắng ăn cơm, tận lực làm cho cô chú ý, dường như An Vũ Hàm không tồn tại, trên mặt cười có thể gọi là 'Nhu tình như nước' !

Mà dưới gầm bàn thì càng thêm 'Ôn nhu' , chỉ thấy Vân Tịch Dạ chân bó, đặt trên bàn chân của người bên cạnh, giẫm nát đầu ngón chân An Vũ Hàm! Trên mặt vẫn ôn nhu tươi cười không thay đổi! An Vũ Hàm hiện tại thực sự rất vô tội, đôi chân bị giẫm lại không thể phát ra âm thanh, đành phải đút một miếng cơm thật to vào miệng, dùng sức gặm cắn, để cho mình không phát ra tiếng kêu đau, một mặt vì mình kham ưu sau này yên lặng rơi lệ!

"tốt lắm, không kén ăn thì ăn nhiều một chút, cháu xem, cháu rất gầy đó ! Ở nước ngoài chắc là thức ăn không ngon, sau này cháu cùng Tiểu Hàm hãy đến ăn cơm trưa ở An gia, An gia gia giúp cháu bồi bổ thật tốt!" Nghe Vân Tịch Dạ nói không kén ăn , An lão gia một bên hòa nhã khích lệ cô, một bên còn không quên căn dặn.

Quay đầu ông lập tức nhìn thấy cháu trai mình ghé miệng và cơm, bát đầy ắp cơm cùng thức ăn, An lão gia hơi nhíu chân mày, một bên nhìn An Vũ Hàm lườm một cái, một bên trách cứ nói: "Cháu xem bộ dạng cháu giống cái gì chứ, không trách được Tiểu Dạ thấy cháu chướng mắt! Không phải chỉ là lôi kéo cái tay nhỏ bé của người ta! Thế nào mà cháu thành như thế? Đừng chỉ lo ăn cơm, làm một người đàn ông chân chính đầu tiên phải quan tâm người con gái của mình!"

"Khụ. . . Khụ khụ." Vân Tịch Dạ bị An lão gia nói dọa đến, lập tức sặc cơm! Thật không nhìn ra An lão gia như thế mà cũng có thể nói như vậy!

Mê hoặc hoàng tử đáng yêu (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ