Chương II: Chuyến tàu tốc hành

1.3K 100 2
                                    

PHẦN MỘT: NHỮNG NĂM THÁNG HỌC SINH  

Draco giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gió đập cửa kính trong căn phòng ngủ rộng thênh thang. Nó ngồi lặng lẽ trong bóng tối suy nghĩ về giấc mơ từ quá khứ vừa quay trở về ám ảnh nó. Một lúc sau, tự lắc lắc cái đầu tội nghiệp của mình xua đi tất cả những ký ức xa xưa đang ập về ngày một rõ, nó bước ra khỏi giường, mò mẫm xuống phòng khách tìm nước uống cho tỉnh táo. Đang tận hưởng dòng nước mát lạnh , một tiếng gọi cũng lạnh tanh như vị nước nó đang uống vang lên từ phía sau khiến nó bị sặc và giật mình đánh rơi cốc nước bằng pha lê trong suốt.


-Draco.

-Ack... khụ... khụ...

-...?!

-Vâ-.... vâng?

-Con làm gì ở đây vào giờ này?

-Uống nước, ba thấy rồi đấy.

Nó chỉ tay vào những mảnh vỡ trên sàn. Ông Lucicus nhẹ nhàng phẩy đũa phép "Reparo" Một tia sáng vụt lóe lên từ đầu đũa. Những mảnh vụ pha lê ngay lập tức biến mất trả lại một cái cốc nguyên vẹn như chưa từng có sự rơi vỡ nào xảy ra, Draco bình thản nhìn cái cốc vừa được phục hồi mặt không hề biến sắc, đơn giản vì loại bùa chúa này nó cũng xài suốt ngày, từ năm lên 8. Đôi mắt nó xoáy sâu vào người đàn ông có mái tóc màu giống của nó rủ xuống hai vai vẻ mặt sắc lạnh, thâm hiểm và khó hiểu đang đứng trên bậc cầu thang.

-Xong rồi thì mau về phòng đi. Hôm nay chẳng phải ngày đầu tiên con nhập trường Hogwarts sao?

-Vâng.

-Ta có việc bận ở bộ pháp thuật nên mẹ sẽ đưa con ra ga. Và nữa, hãy chứng minh cho ta thấy những gì con học được trong thời gian qua.

-Con hiểu.

Nó nhanh chóng rút lui để lại người đàn ông một mình với những bậc cầu thang dài lê thê.

...

Một buổi sáng ẩm ướt đặc trưng thành London tràn ngập sương mù và hơi lạnh. Tiếng còi tàu rít lên từng đợt giục dã cùng với đám hơi nước phả ra nghi ngút từ đầu tàu. Trong cái sân ga đặc biệt nằm sau bức tường chen giữa sân ga số 9 & 10 này nườm nượp phù thủy tất bật chạy tới chạy lui cùng đám nhóc tì năm nhất lơ ngơ xách hành lí bước vô.

-Draco, nhanh lên con. Hình như sắp trễ rồi đó.

-Không phải "hình như" mà là sắp – trễ – thật – rồi.

Draco nhấn mạnh từng từ với vẻ bực bội nhân tiện át đi cả tiếng rên rỉ của con gia tinh trông nhơ nhuốc hết sức đang gắng lôi xềnh xệch cái vali đầy ự của cậu chủ băng qua dòng người, và cố lảng tránh lời cằn nhằn của bà mẹ phía sau.

-Chỉ tại mẹ lằng nhằng với mấy bộ váy áo hoài nên mới tới trễ vậy đó.

-Mẹ xin lỗi mà Draco. Nhưng lâu rồi mẹ không ra ngoài, cũng phải trang điểm cho tươm tất một chút chứ.

-Được rồi, được rồi. Con không muốn nghe mẹ giải thích nữa. Con lên tàu đây.

-Uh, may mắn nhé con trai!

Fate & DestinyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ