BẠN

93 3 0
                                    



Tối một ngày mùa thu.

Wonho nắm chặt lấy tay Hyungwon, thằng nhỏ vừa dọn đến bên cạnh nhà, dẫn nó đi ra đồng trống.

Vào buổi tối trời như thế này với đứa trẻ chỉ 10 tuổi sống tại London, Wonho chắc phải hiểu hết ý nghĩa của cái ngày u ám.

Hiểu thì hiểu đấy, nhưng Wonho không theo bất cứ Đạo Giáo nào nên nó không tin và cho rằng, biết đâu... đây là may mắn với nó thì sao?

À, mà may mắn đấy, bởi nó vừa có bạn mới, một thằng nhóc tên Hyungwon nhỏ hơn nó một tuổi, trông rất xinh đẹp.

-----

Vào lúc ban sáng, khi nó nhìn thấy Hyungwon bước từ cái xe tải lớn chở đồ, thì tự dưng tim nó như nhảy cẩng lên trong lồng ngực nó.

Dưới ánh sáng mặt trời, với những tia nắng lấp lánh, thật kỳ lạ cho thời tiết ở London... Wonho thấy...

Đôi mắt màu hạt dẻ, mái tóc bạch kim ôm trọn khuôn mặt nhỏ xinh, cái mũi thẳng nhưng hơi hếch lên, để có đường nhân trung dài tạo nên vầng môi trên khuyết rõ hình trái tim, bờ môi dày nhưng lại mềm mại lắm, nhìn tổng thể Wonho chỉ có cảm giác một nữa của mình là đây...

Wonho bước nhanh tới, nó không biết tại sao nữa, chỉ biết khi nó đứng trước mặt tên nhóc xinh đẹp nó liền lớn tiếng:

- " Hello..."

Nhưng Wonho không thể nói tiếp khi thấy đôi mày khẽ nhíu lại, cái mũi khẽ hỉnh hỉnh thì nó biết người ấy biểu hiện cảm giác gì, nó đổi lại...

- " Xin chào, anh tên Wonho, còn cậu?"

Wonho bị xô qua một bên bởi bàn tay gầy guộc cùng tiếng nói gọn gẽ, thanh âm nho nhỏ nhưng lại rất gần gũi...

- " Hyungwon!"

Wonho nhìn theo, và bước liền theo tên Hyungwon đó, nó nhanh nhảu nói với người lớn...

- " Để cháu phụ một tay!"

Thế là Wonho nhào vào khuân phụ đồ đạc vào nhà, nó lựa toàn những món đồ dành cho đàn ông, chỉ để chứng tỏ với người bạn mới là nó rất khỏe mạnh...

Hyungwon đứng lặng bên cửa sổ, chuyến đi đến một nơi mới khiến nó mệt mỏi, nhưng giờ không phải là lúc nó nằm nghỉ, trong đời nó là những chuỗi ngày buồn không sức sống...

Phải, nó cứ lưu lạc với mẹ khắp nơi, không một nơi nào nó lưu lại quá một năm, để nó cứ phải chia tay với bạn khi vừa mới gọi là hiểu nhau để thân thiết.

Giờ đây... "Bạn" với nó là thứ tình cảm không để nó tỏ lòng ra nữa, nên cái thằng anh đang phụ mẹ nó khuân đồ có ra sao thì nó cũng mặc kệ, không liên quan đến nó...

Trên đường đi, nó đã dặn lòng, không làm bạn với bất cứ đứa nào gọi là hàng xóm. Nó quen thuộc khi nhốt mình lại giữa sự cô đơn rồi. Nó luôn hỏi, nếu như cha mẹ không cần nó, sao lại sinh nó ra, rồi gần như vứt bỏ nó hết một nữa sự sống.

Nó không muốn tự kết thúc mọi thứ, nó thích sự khởi đầu tiếp nối, để nó chìm trong mọi sự tất bật để quen đi những thiếu hụt trong đời.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Feb 15, 2017 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Oneshot|K] Bạn | Aaenguyen | HyungwonhoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ