6- Thiếu Niên Chuyện Đúng Sao Khó Phân(2)

3.2K 90 2
                                    

Sau khi Đường Kiều ngây ngô ở lại Thành phố S, chuyện cũng không phát triển theo hướng mong đợi của cô bé.

Bởi vì, trên căn bản, dân chạy nạn tiểu Ngu Châu, mỗi khi nhìn thấy cô bé liền trốn tránh, mà Chu Chú thì không để ý tới cô bé, về phần những người bạn nhỏ khác ở trong viện, ngoại trừ hai đứa lớn đã lên trung học đệ nhất cấp, những đứa khác lấy dân chạy nạn tiểu Ngu Châu này làm chủ. Cho nên, lúc đầu Đường Kiều nhiệt tình muốn dẫn dắt quần chúng nhân dân, trong nháy mắt bị dập tắt, bởi vì quần chúng nhân dân căn bản không để ý tới cô bé.

Chẳng qua, lúc đó Đường Kiều không chịu thua, còn dây dưa đến một chị gái nhỏ, người nọ là Chu Du, chị họ của Chu Chú.

Chu Du và Đường Kiều bằng tuổi nhau, tính tình cũng không sai biệt lắm, chuyện thích làm nhất chính là khi dễ dân chạy nạn tiểu Ngu Châu. Điểm duy nhất khác với Đường Kiều chính là, Đường Kiều há miệng có hai cái động đen như mực, mà Chu Du, chỉ có một cái.

Bảy năm, thành tích học tập của Đường Kiều đứng đầu ở Thành phố H, sau khi ở Thành phố S cũng không được kéo dài.

Cô bé có ý đồ viết tên của hai chị em họ Chu, thuận tiện thể hiện sự hiểu biết của mình một chút, "Các người làm bằng nước sao? Tại sao tên của các người đều có nước"

Nhưng rất nhanh cô bé bị trấn áp, hơn nữa gặp phải khi dễ càng lớn hơn.

"Vậy cậu làm bằng cỏ sao? Hơn nữa bạn là cỏ dại a, cậu xem, cha mẹ của cậu cũng không muốn cậu nữa, cậu là gốc cây cỏ không ai muốn"

"Nói bừa, cha mẹ của tôi không phải không muốn tôi"

Đường Kiều thét to.

Lời này của Chu Du giống như lời của bà ngoại cô bé nói vào ngày đầu tiên cô bé tới nơi này. Lúc ấy Bà ngoại ôm cô bé, cũng không biết là vui mừng hay buồn, dù sao bình thường Đường Kiều rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhưng sửng sốt không nhìn ra. "Kiều Kiều là một gốc cây cỏ nhỏ không ai muốn, bị ném đến nhà Bà ngoại rồi."

"Cha mẹ của cậu không cần cậu nữa, tôi nghe bà ngoại của cậu nói rồi, mẹ của cậu muốn sinh em nhỏ, bọn họ không cần cậu nữa, trên TV cũng diễn như vậy, sau này cậu cũng phải sống ở chỗ này, cậu cũng không thể quay về Thành phố H nữa, không về được bên cạnh cha mẹ của cậu đâu"

Cùng là bảy tuổi, nhưng rõ ràng suy nghĩ của Chu Du cao hơn nhiều so với Đường Kiều, nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều, nói một đoạn hội thoại thật dài, hoàn toàn không ngừng nghỉ. Cho đến khi Đường Kiều nghe xong, bản thân mình cũng dao động, có phải cha mẹ của cô bé thật sự không cần cô bé nữa hay không?

Vì vậy, khuôn mặt của Đường Kiều, lần đầu tiên vặn vẹo sau khi tới Thành phố S.

Oa một tiếng, khóc chạy về nhà bà ngoại của cô bé.

Buổi tối hôm đó, Đường Kiều đòi phải về Thành phố H, cô bé cảm thấy trước khi "em nhỏ" ra đời, mình phải làm cho cha mẹ hồi tâm chuyển ý, Đường Kiều cô tiền đồ thật tốt, muốn cô bé là tuyệt đối chính xác.

Đáng tiếc, khi bị ông ngoại cô bé dọa, cô bé lập tức yên lặng.

Cô bé chỉ có thể lùi lại, xin việc khác, ôm điện thoại thầm thì với mẹ hơn nửa canh giờ, lúc mẹ của cô bé liên tục bảo đảm, Đường Kiều mới đành phải cúp điện thoại.

Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi~[ Phong Hoà Tân Khởi ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ