Cuộc sống, mỗi tháng luôn có vài ngày xui xẻo.
Đường Kiều cảm giác có thể mình cần đến Miếu để cúng bái, phải quyên nhiều tiền dầu vừng cho Bồ Tát, gột rửa trên người mình sạch sẽ.
Nếu đó là ngày thứ hai đau khổ, vậy ngày thứ ba đối với Đường Kiều mà nói là hết sức đau khổ. Thứ hai thiếu nợ, nhất định thứ ba phải trả.
Buổi sáng thứ ba, Đường Kiều thức giấc, vẫn nhìn thấy Chu Chú ngủ ở bên cạnh mình, sau khi buồn rầu rối rắm cả buổi trời cũng không làm gì, rón rén rời giường. Nhưng Đường Kiều khổ sở nhất chính là thứ hai bị giở trò lưu manh, cô còn có lợi, có thể nói không thoải mái, die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng tên lưu manh Chu Chú, rốt cuộc có thoải mái hay không? Tối hôm qua, rốt cuộc bọn họ có vui hay không vui?
Đường Kiều loay hoay nấu xong nồi cháo cho Chu Chú, tắt lửa, sáng hôm nay ngay cả bánh mì nướng cũng cũng không ăn, cầm theo túi xách đi làm nhưng không hề có một chút nào vui sướng.
Vừa vào công ty, Đường Kiều liền nghênh đón ánh mắt như kẻ thù không đội trời chung của A Hồng, mới sáng sớm, mẹ nó, quá hao tổn tinh thần rồi.
"Hắc hắc, chào buổi sáng."
Đường Kiều cười khan, vẫy vẫy tay, rụt cổ nhanh chóng đi qua trước mặt A Hồng.
"Chào buổi sáng!"
A Hồng cắn răng nghiến lợi, từ trong miệng nặn ra chữ, Đường Kiều lấy tốc độ chạy thục mạng. Đáng tiếc. . . . . .
"Đường Kiều, tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. . . . . . Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. . . . . .
Đường Kiều không cam lòng, đem túi xách đặt ở trên bàn làm việc, nói lầm bầm, nhanh chóng đi vào phòng làm việc của đồng chí lão Chu.
"Tiểu Kiều, cô và Chu tiểu thư là bạn học tại sao không nói ra vậy."
Sau khi ngày hôm qua Chu Chú "Kiếm chuyện ly gián", Đường Kiều trở thành người có tội biết chuyện không báo cáo.
"Hắc hắc, Chu tiểu thư mà Chu tổng nói và Chu tiểu thư tôi biết, tôi nghĩ chắc không phải là cùng một người."
Đường Kiều đành tiếp tục cười gượng, khuôn mặt cũng nhanh chóng co quắp. Khó chịu này so với mất đất trồng củ cải còn khó chịu hơn.
"Có phải là cùng một người hay không, hẹn ra ăn một bữa cơm cũng không hề gì."
Dù sao đồng chí Lão Chu cũng là gừng già càng cay, ở phương diện này Đường Kiều làm sao đấu lại ông ta.
"Hơn nữa, die»ndٿanl«equ»yd«onTiểu Kiều a, cô cũng biết, nếu như lần này chúng ta không trúng thầu 2 hạng mục này của chính phủ, công ty muốn sinh tồn, thật sự là chuyện rất khó."
Ngụ ý rằng Đường Kiều phải hẹn được Chu đại tiểu thư ra ngoài, bằng không, ông ta sẽ để cho cô về nhà uống gió Tây Bắc. Mà trước mắt, Đường Kiều vẫn chưa muốn thay đổi công việc.
Vì vậy, ngày thứ ba của Đường Kiều đi qua giống như ngày thứ hai.
"Chu Du, buổi tối cùng nhau ăn cơm."
BẠN ĐANG ĐỌC
Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi~[ Phong Hoà Tân Khởi ]
DragosteTác giả: Phong Hoà Tân Khởi Đây là một cố sự lặng lẽ. Là một cố sự của cô gái ế ngốc nghếch 25 tuổi, bị con sói nhỏ phúc hắc 22 tuổi, lặng lẽ ăn hết. Là một cố sự của con sói nhỏ phúc hắc 22 tuổi, lặng lẽ đem cô gái ế ngốc nghếch 25 tuổi ăn hết. Hắn...