Ngồi xe của Ngu Châu không tệ, rất phù hợp thân phận nhà giàu mới nổi của anh ta. X5 vàng chói a, trừ nhà giàu mới nổi, ai sẽ lái loại xe bảnh bao này.
Đường Kiều vuốt xe, cũng rất hâm mộ! Nhà giàu mới nổi, cô vẫn thích.
Nhưng nếu như người lái xe liên tiếp quay đầu lại, dáng vẻ thận trọng, Đường Kiều không thể không vì an toàn của cuộc đời mình mà suy nghĩ.
"Ngu Châu, cậu có thể chuyên tâm lái xe không."
Thật ra, đối với chuyện học lái xe Chu Chú và Chu Du vẫn khuyên Đường Kiều, nếu học được lái xe, đó là trăm lợi mà không có một hại. Nhưng Đường Kiều cũng không học, cô sợ chết, thà chết cũng không học lái xe. Nói cái gì để cho một mình cô buồn bực là được, không cần để cho người dân Thành phố S bị buồn bực. Thật ra, cô biết điểm yếu của mình, cô là một người vô cùng thiếu hụt cảm giác an toàn, chuyện lái xe rất nguy hiểm như thế cô rất sợ, hơn nữa, nhìn thấy người khác không chuyên tâm lái xe cũng sẽ sợ.
Không thể quay đầu nhìn, Ngu Châu không thể làm gì khác hơn là nhìn xuyên qua kính chiếu hậu.
Đường Kiều bị anh ta nhìn rợn cả tóc gáy, rốt cuộc không nhịn được, "Làm cái gì đấy, dân chạy nạn."
Ở trên thế giới này có rất nhiều, rất nhiều người, có người gọi anh ta là Ngu tổng, có người gọi anh ta Ngu thiếu, có người gọi anh ta Ngu Châu. . . . . . Mà gọi anh dân chạy nạn, tổng cộng cũng chỉ có hai người, một là Chu Du, một người khác chính là Đường Kiều. Anh ta. . . . . . Rơi lệ đầy mặt.
"Chị Kiều, Chu Chú đối xử với chị tốt không?"
Tốt?
Cái chữ này dùng rất tốt, vô cùng tốt.
"Ngược lại tôi có thể trả lời cậu, gần đây Chu Chú đối xử với Đường Uyển tốt như thế nào."
Đã gọi là một tốt, tuyệt đối cùng một phe, cùng một phe sai khiến cô như nô dịch.
"Đường Uyển còn nhỏ."
Cái gì? Chẳng lẽ chuyện có hướng phát triển không như mong muốn? Một lúc lâu, Ngu Châu chỉ tìm được một câu nói như vậy. Đối với Đường Uyển, anh ta cũng không phải rất hiểu rõ, năm đó bởi vì thèm muốn lấy mấy tấm vé bóng đá trên tay Đường Kiều và Chu Du, anh căn bản không có nói chuyện nhiều với Đường Uyển. Aiz, sau lưng một người đàn ông thất bại, đều có. . . . . . Một số phụ nữ nhiều chuyện.
Đường Kiều buồn bực không lên tiếng, ở tuổi của Đường Uyển, so với các cô mà nói, quả thật là quá nhỏ, nhưng so với lứa tuổi của Đường Uyển mà nói, tuyệt đối không nhỏ. Trong máy vi tính con bé H văn cũng hơn cô, đừng hỏi tại sao cô biết được, là. . . . . . Cô không cẩn thận liếc nhìn.
Tính khí của Đường Kiều luôn kì quái như vậy, Ngu Châu cũng không thể trách, dù thế nào đi nữa anh ta sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ.
Dừng xe lại, rất cung kính mời Đường đại tiểu thư đi xuống xe.
"Chị Kiều, chị đi mạnh giỏi."
Anh ta chính là con chó nịnh nọt trong truyền thuyết, con chó vô cùng đáng thương.
"Tốt nhất cậu đừng để cho tôi biết, cậu biết chuyện của Chu Du!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi~[ Phong Hoà Tân Khởi ]
Lãng mạnTác giả: Phong Hoà Tân Khởi Đây là một cố sự lặng lẽ. Là một cố sự của cô gái ế ngốc nghếch 25 tuổi, bị con sói nhỏ phúc hắc 22 tuổi, lặng lẽ ăn hết. Là một cố sự của con sói nhỏ phúc hắc 22 tuổi, lặng lẽ đem cô gái ế ngốc nghếch 25 tuổi ăn hết. Hắn...