Đường Kiều tâm tình tốt lắm, vô cùng tốt. Mỗi khi cô chiếm được tiện nghi, lúc phản kích ai thành công, tâm tình của cô có vẻ đặc biệt tốt, ngẫu nhiên báo đáp ân tình không tự kìm chế được ngâm nga hát lại còn sai nhịp, nói ví dụ như hiện tại.
"Cô gái A Lý Sơn đẹp như nước nha, thiếu niên A Lý Sơn khỏe như trâu oa. . . . . ."
Đường Kiều ngâm nga hát vui vẻ, Chu Chú cũng không biết lời bài hát này có đúng hay không nữa, dù sao lời bài hát này giọng điệu phía sau thật sự là quỷ dị.
Đây cũng không phải trọng điểm, cô vui vẻ là tốt rồi. Chu Chú cũng thích nhìn dáng vẻ cô tâm tình tốt, tùy cô ở trong phòng làm việc lộn xộn, bản thân thì ngồi vào trước bàn làm việc, rút một phần văn kiện ra xem.
Hôm nay là ngày nghiệm thu hạng mục, Chu Chú nói Chu Du sẽ đến, Đường Kiều mới cùng đi theo, kết quả ngồi ở trong văn phòng Chu Chú đợi nửa ngày cũng không thấy người đến, đợi đến bánh bao chiên cùng trà sữa của cô đều đã trở về rồi, đừng nói là Chu Du, mà ngay cả những người khác đến nghiệm thu cũng không thấy được.
"Chu phu nhân, bánh bao chiên vẫn còn nóng , cô tranh thủ ăn đi."
Đứa nhỏ đáng thương, mồ hôi đầy đầu, cô cũng có chút không đành lòng rồi.
"Tốt, cô đi ra ngoài đi."
Như được đại xá, lập tức bàn chân Ngô Hiểu như bôi dầu chạy vội đi.
"Lần sau phát ra thiệp mới nói với tôi một tiếng, tôi cho người đi cổ vũ."
Phạch một tiếng, toàn bộ công ty đều nghe được một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy đồng chí Ngô Hiểu quang vinh ngã ở cửa, hơn nữa thành công tạo thành bộ dạng vô cùng khó coi.
Vì thế mọi người lại là một hồi lúng túng đi đỡ cô từ trên cửa xuống dưới, quấy rầy nhiều đến vợ chồng son ông chủ nói chuyện yêu đương là không tốt, đứa nhỏ này, ngã không tốt, ngã nghiêng về phía trên cửa.
Phốc!
Ha ha, đứa nhỏ này, thật buồn cười.
Đường Kiều nở nụ cười một lúc lâu, rốt cục chờ cười đủ, mới quyết định không phụ lòng này đứa nhỏ này giữa ngày hè, đi thật xa mua bánh bao chiên cho cô, cô ăn trước đã rồi nói sau.
"Anh muốn ăn không?"
Mĩ vị ôi mĩ vị.
Chu Chú nghe vậy, từ giữa đống văn kiện ngẩng đầu, cười cười, lông mày giơ lên, rõ ràng tâm tình không tồi chút nào.
Mở miệng, ý Chu Chú bảo cô đút cho anh.
Đường Kiều cầm bánh bao chiên chạy chậm hai bước, đứng ở trước bàn làm việc, xiên cho Chu Chú một cái, nhìn anh ăn xong, sau đó vẻ mặt chăm chú chờ anh tán thưởng.
"Ăn ngon không."
"Ừ, cũng không tệ."
Đường Kiều vừa lòng lại xiên một chiếc nữa cho Chu Chú.
"Thôi, em ăn đi."
Chu Chú lắc đầu, tỏ vẻ bản thân khôg muốn ăn. Buổi sáng anh đã ăn qua cháo loãng, lúc này còn chưa kịp tiêu hóa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi~[ Phong Hoà Tân Khởi ]
RomanceTác giả: Phong Hoà Tân Khởi Đây là một cố sự lặng lẽ. Là một cố sự của cô gái ế ngốc nghếch 25 tuổi, bị con sói nhỏ phúc hắc 22 tuổi, lặng lẽ ăn hết. Là một cố sự của con sói nhỏ phúc hắc 22 tuổi, lặng lẽ đem cô gái ế ngốc nghếch 25 tuổi ăn hết. Hắn...