Bữa cơm được dọn ra rất ngon miệng và phong phú với các món ăn ngon lành được bày rất tinh tế cô nhàn hạ ngồi kế anh gấp lấy miếng thịt được chiên lên không quá mùi nặng hương vị dịu nhẹ khiến cô đói đến mức ruột gan cũng héo tàn, cô đưa anh một cốc nước nóng có pha thêm xíu muối để giải rượu anh nhìn cô rồi cầm ly nước lạnh lùng uống trong cơn say anh mất cả lí trí hất tay cô ra vô tình chiếc ly bể miểng văng vào tay cô quản gia lo lắng lại gần lau vết thương cho cô quan tâm hỏi han - Phu nhân người không sao chứ? Chủ tịch say quá rồi.
- Không sao, giúp tôi đưa anh ấy lên phòng đêm nay tôi nghỉ tạm ở đây. - cô tuy trong lòng có chút không vui vì ít khi anh say như vậy giờ đã quá say nên cô không phiền - Diệp Phàm sao em giống Mẫn Phàm vậy? - trong lúc say anh biết nói gì ngoài những từ làm cô khó hiểu - Mẫn Phàm là ai? - cô nhìn anh rồi lại nhìn quản gia - Chuyện này... - quản gia ấp úng Trên giường anh say rượu mà nói những lời tàn nhẫn nhất đâm thật mạnh vào tim cô đến mức đau nhói lòng - Mẫn Phàm anh nhớ em. - Mẫn Phàm về với anh đi, Lâm Hoa là kẻ dối trá sao em buộc anh phải yêu cô ta. - Diệp Phàm cô ta rất giống em nhưng không thể thay thế em được Mẫn Phàm. - trái tim cô đóng băng nhiêu thôi đủ rồi nếu nói cô không giống người cũ thì sao phải dối lòng bên cô làm chi nữa, nước mắt không dám rơi chỉ lặng lặng lấy nước nóng lau mặt cho anh rồi gở đôi giày ra bước xuống dưới nhà âm thầm chịu đựng. - Mẫn Phàm là ai? - cô nuốt nước mắt vào trong lạnh lùng nhất có thể hỏi quản gia - Cô ấy là vợ tương lai ở Hàn Quốc của chủ tịch hai người không thể xa nhau nhưng rồi cô ấy bỏ đi để lại nổi đau đến bây giờ cho chủ tịch, từ khi phu nhân xuất hiện chủ tịch đã nguôi ngoai ít nhiều. Và... Phu nhân có gương mặt rất giống cô gái ấy. - ông quản gia đưa tấm ảnh có một cô gái xinh đẹp như cô đứng cùng một chàng trai là anh, tuy ngoài miệng gọi cô hai từ " phu nhân " nhưng trong lòng chỉ mỗi mình cô gái tên Mẫn Phàm kia, hiểu được tâm ý cô cũng không dám trách hận chỉ bỏ đi gương mặt đượm buồn. - Tội cho phu nhân yêu chủ tịch nhưng lòng ngài chỉ yêu mình Tiêu tiểu thư thôi. - một cô người hầu bước ra ôn nhu nhìn theo bóng cô - Không đâu, chủ tịch là thật lòng yêu phu nhân.- quản gia thương tiếc cho cô lắm nhưng người có tình cảm sâu đậm với chủ nhân mình thì không dám nghĩ về ai Cơn mưa đêm nay làm xáo động cả bầu trời đem Diệp Phàm khóc không ra tiếng chỉ biết im lặng nhìn về phía trước giờ đây một lần nữa cô khóc, biết được anh chỉ yêu vì cô giống cô gái Mẫn Phàm kia thôi. Chẳng biết trách ai trách ông trời sao tạo hóa cho cô và Mẫn Phàm có chung khuôn mặt này, rồi một ánh sáng loá trong đêm phía xa xa và " Két_ rầm " một dòng máu đỏ chảy ra lăn dài trên con đường cô mệt mỏi nhắm mắt lại. ...- Bác sĩ con gái tôi sao rồi? - bà Diệp khóc đến khan cả tiếng sợ hãi ngã xuống đất - Xin người nhà cứ bình tĩnh. Bệnh nhân đang trong giai đoạn nguy kịch hôn mê sâu tình trạng này hiếm gặp nhưng độ nguy hiểm lại rất cao có thể hôn mê mãi mãi còn không sẽ là người thực vật. - ông bác sĩ buồn bã thương thay cho thân phận cô nói rồi bỏ đi trong khi tất cả đã rất mệt mỏi, ông Diệp chẳng nói gì chỉ im lặng nhìn về phía trong giọng nhỏ dần -Đứa con gái yêu của ta, nhất định không được xảy ra chuyện gì. Diệp Thiên chạy như bay đến anh lo lắng hỏi thư ký liên tục - Diệp Phàm đâu? Con bé sao rồi? - Thưa chủ tịch tiểu thư đã... hôn mê sâu chưa tỉnh... - cô thư ký kể hết mọi chuyện cho anh nghe cơn giận dã lên đến đỉnh điểm anh bỏ đi nhưng ông Diệp kéo lại lạnh giọng - Chăm sóc cho em con đi, ta và mẹ con sẽ qua gặp anh chị Vương. ...Sáng hôm sau anh thức dậy thấy mình đã nằm gọn trên giường nghỉ chắc là cô rồi tâm trạng hạnh phúc bước xuống nhà, ngửi thấy mùi thơm từ phía bếp tin chắc cô đang ở đây làm đồ ăn cho anh lòng thầm vui sướng. Bước vội vào trong đi đến ôm chầm lấy cô ngửi mùi hương tuy lạ nhưng quen, buột miệng anh nói - Mẫn Phàm! Người con gái quay lại gương mặt sắc sảo y như cô không khác gì chỉ có một nốt ruồi nhỏ trên cổ thôi cô gái mỉm cười - Anh ốm quá rồi. - Sao... Sao em lại ở đây. - anh có chút bất ngờ lùi lại - Anh sao vậy, em về anh không vui sao? - cô cười hiền - ... - thay vì nói thì anh chỉ im lặng người đời thường bảo " tình cũ không rủ cũng đến " đã là người cũ thì mãi mãi cũng không thể làm người mới, khiến anh chịu đau khổ để rồi bây giờ lại quay về như mình vô tội nhưng dẫu sao cũng một thời mặn nồng nên anh nào muốn cô bị tổn thương. Màn hình điện thoại sáng lên anh nhấc máy đi ra ngoài nghe - Alo con nghe. [ Diệp Phàm con bé hủy hôn rồi. ] - giọng nói của một người đàn ông lạnh lùng lãnh đạm - Sao có thể. - anh hơi bất ngờ mấy ngày trước tình cảm còn mặn nồng kia mà [ Mẫn Phàm trở về rồi đúng không? ] - giọng đàn ông càng lạnh lùng xen chút buồn rầu, bực tức - Dạ đúng vừa về. - giọng anh một chút lại nhỏ dần Tất cả đều im lặng anh bước vào trong đầu luôn luôn đặt hình ảnh của Diệp Phàm, cuối cùng cô cũng tỉnh rất may cho cô chắc hẳn thần chết đã ngủ quên nên cô mới thoát nạn. Nhìn ra ngoài cửa sổ cô thầm nghĩ anh chẳng còn yêu cô thì sao phải níu giữ Diệp Thiên vào trong vút tóc cô dịu dàng - Em sao vậy? Nếu đã mệt mỏi thì hãy về Úc đi. - Giờ em đã hiểu câu nói " Đau thương vùi lấp _ rạn nứt tình yêu "- nước mắt chảy ra cô lại khóc vì một trong số những người của gia đình họ Vương, lần nào cũng dưới mưa cả cô chỉ biết cười trừ giờ đây cô biết mình đã mất hết tất cả rồi mất anh, mất tình yêu và mất luôn cả tính cách hồn nhiên này. Trên chuyến bay về Úc cô ngồi nhớ từng kỉ niệm hai người hạnh phúc bên nhau anh và cô, có thể đó là kí ức nhưng một quá khứ vui vẻ thì không thể quên được ngay cả khi không bên nhau cũng khó mà lãng quên. Máy bay bay lên bầu trời lại khiến cô nhớ thêm về hình bóng của anh... Hai ngày trước - Vương Hiên chúng ta đi công viên nước đi. - cô níu tay anh vòi vĩnh - ... - anh chỉ im lặng - Nhe... Nhe nhe nhe nhe nhe cho đi nhe. - cô nũng nịu ôm tay anh rồi hôn mặt anh mấy lần cứ vòi vĩnh anh mãi không cho đi cũng không được, bằng một cái gật đầu của anh cô cũng vui rồi nhảy cẫng lên. Anh và cô ra xe anh tự tay chở cô chiếc xe tuy không đủ lãng mạn như phim ngôn tình mà nó đủ khiến anh và cô hạnh phúc, chiếc xe cứ lăn trên con phố đô thị kẻ ra đi thì vui cách mấy cũng không thể ở lại nên chọn phương pháp từ bỏ sẽ có hạnh phúc hơn. Cô chỉ lên trên có một đàn chim bồ câu được các nhân viên đoàn xiếc huấn luyện để chuẩn bị biểu diễn, anh thì cười thích thú đây là lần đầu anh được đi đến những nơi này vì hồi trước anh chỉ toàn đi cùng Tiêu Mẫn Phàm đến các bữa tiệc quý tộc hay đi bar toàn là những nơi dành cho giới thượng lưu giải trí. - Tiểu Hiên anh dẫn em đi chỗ đó đi. - cô nói rồi chạy đi để anh ở lại khó hiểu " Tiểu Hiên " là nói anh hay sao? ( tg: mình ông tên Hiên thôi đó ) - Nè anh có phải tên Tiểu Hiên đâu! - anh trách yêu cô dẫu thấy tên " Tiểu Hiên " nghe cũng hay hay, vui tai nhưng vẫn cố tình giận dỗi - Em thích thế đấy. - nói rồi cô chạy đến ngồi trên tàu lượn siêu tốc anh cũng lên theo nhưng khi nhìn xuống mới thấy cao, tuy anh không sợ độ cao hay tốc độ mà anh chỉ sợ cái gọi là => tên lửa này. Chiếc tàu chạy như ma đuổi đó chỉ mình cô là thích thú còn anh thì xanh mặt rồi đó giờ toàn hù người ta đến đây lại bị nó doạ mình, khi bước xuống cô kéo anh đi đến một toà lầu đài rất là âm u nơi đó được mang tên " Toà đài ma mị " nghe qua tên anh đã thấy kinh khủng khi được hai con ma chào đón - Vào nha. - Được thôi. - anh không sợ là mấy vì biết chỉ là đồ giả thôi nhưng qua chỗ này thì cô sẽ... Kaka hành động cười gian của anh cô khó hiểu nhìn còn anh chỉ lắc đầu. Sao vài phút vui chơi trong đêm hè hai người bước ra đi rất thong thả cô thì mất hết cả hứng vì anh vào trong đó không biết để khám phá hay đánh nhau với mấy con ma này, cô nhìn anh - Anh đi làm pháp sư diệt ma đi, gặp con ma nào cũng đánh đến mức nhàm chán. - Ai bày ra trò ma quái này không biết toàn là xuất hiện bất ngờ theo quán tính anh mới làm vậy. - anh gãi gãi đầu làm như ngây thơ vô tội vạ vậy đó - Anh ngây thơ kinh khủng. - cô trêu anh Hai người hết chơi trò này đến chơi trò kia rất vui vẻ nhưng phải nói chỉ mình cô thôi còn anh haz khỏi hỏi nha ổng toàn bị bà cô Diệp Phàm kéo đi chơi nhưng trò khá là mạo hiểm đáng sợ xanh mặt luôn rồi, anh nhìn cô thích thú khi thấy cô cười bờ môi đẹp cực kì. Đến khi thấm mệt cô ngồi trên ghế đá chờ anh đi mua kem về ăn hương vị khá ngọt vì nơi đây có anh dù cho nó có đắng cỡ nào cũng ngọt như đường, anh cười nhìn rất hiền thấy vậy cô nói - Sao này anh phải hứa chỉ được cười khi đứng trước mặt em thôi nha. - Không. - anh thẳng thắn trả lời - Sao vậy? - giọng có chút không vui - Anh còn phải cười trước mặt con của chúng ta chứ. - giọng anh hoà khí vui vẻ, anh và cô cùng cười, cùng nắm tay nhau đi trên con đường cuối cùng của cuộc đời. ... Quay lại thực tại Không phải cô không cho anh cơ hội giải thích nhưng là vì chính anh đánh mất, hôm nay cô dậy rất sớm tự chạy xe đến chỗ công ty anh đây là trung tâm của một tập đoàn anh rất thường xuyên lui tới biết hôm nay có cuộc họp quan trọng nên cô đã có mặt sớm để có thể nói chuyện với anh trước khi sang Úc vì chuyến này đi có thể cô sẽ không về đây như trước nữa. Bước lên phòng chủ tịch không cần sự phê duyệt của bất cứ ai mà đi thẳng lên phòng ở đây ai cũng đã biết mặt cô hết rồi, một cô gái trẻ thấy thế bèn rút điện thoại ra - Alo, chị ơi cô ta đến rồi. [ Lời tôi nói chưa hề sai bao giờ. ] - Quả là Tân à không là Tiêu tiểu thư. ...Lên đến phòng anh cô định gõ cửa nhưng không khóa ôn nhu bước vào một cảnh tượng đập vào mắt cô là hình ảnh anh hôn một cô gái khác nước mắt dẫu chẳng muốn rơi nhưng cũng không thể cản nỗi nhưng giọt nước mắt đau thương này, anh biết có người vào nên nghiên đầu ra nhìn bóng dáng thân quen đang quay lưng đi đẩy cô gái sang một bên chạy theo cô nắm tay lại anh nói - Diệp Phàm nghe anh, anh với Mẫn Phàm là trong sạch.- Thì ra cô ta là Mẫn Phàm người anh gọi trong cơn say. Tôi đã lầm tin một lần nữa vào gia đình Vương Gia anh. - cô lạnh lùng đến vô cảm nước mắt đã được cô lau nhanh đi đau thương tuy nhiều nhưng cũng không thể nào có loại thuốc trị khỏi. - Em tin anh đi chỉ là hiểu lầm. - anh hấp tấp giải thích sợ cô hiểu sai nhưng sự thật thì ai mà không tin vào mắt mình. - Chúng ta chia tay đi. - cô gỡ tay anh ra lạnh lùng bước đi vì giờ đã hiểu lầm giải thích sao cũng bằng thừa nên anh chọn cách im lặng nhìn cô ra đi mà tim đau nhói. Thật thì không phải như những gì cô nhìn thấy hãy xem câu chuyện vừa xảy ra thì sẽ rõ. " khi vừa biết tin cô đến Mẫn Phàm chạy đến chỗ anh bưng một ly nước lọc đưa anh nhưng vô tình hay cố tình bụi bay vào mắt cay cay cô nói - Mắt em đau quá anh xem giùm em đi.
- Em làm sao vậy? - anh lo lắng
- Hình như bụi vào mắt em rồi. - cô nháy nháy mắt, anh dùng hơi thổi vào mắt cô nhưng lại vô tình gây hiểu lầm nếu như đứng phía sau thì lại nghĩ đó là hai người đang hôn nhau thân thiết. " Chàng trai ngồi kế bên là Hảo Lâm em trai của cô cậu bé đưa chai nước suối cho cô xoa xoa nỗi buồn - Chị Phàm uống nước đi, bỏ quên quá khứ của cậu ta đi.
- Giờ chị mới thấm thía câu nói " trước cơn mưa là một bầu trời đẹp ". - nói đến đây nước mắt cô lại rơi lăn dài trên mi, nhớ anh nhớ đến khi tim ngừng đập nhưng nỗi đau lại khiến cho cô thêm nhói lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chủ tịch lạnh lùng, lại sợ vợ khóc
Teen FictionTôi không muốn em khóc vì nước mắt của em nó chảy vào tim tôi.