"Y- Yoongi hyung ..." Jimin đã thức dậy từ lâu, ngồi thẫn thờ trước mà hình tv chập chờn ánh sáng xanh đỏ.
"Anh đây?" Yoongi đáp, ngồi xuống đối diện em.
"Em có thể gọi anh là d- daddy được không...? Nó khiến em cảm thấy tốt hơn," Em ngại ngùng hỏi, nhìn Yoongi với đôi mắt long lanh. Anh khẽ nuốt nước bọt.
Đứa nhóc này...
Yoongi cắn môi. Anh biết anh không nên có những suy nghĩ thế này, nhưng Jimin cũng không nên khiêu khích anh như vậy chứ, hoặc thậm chí, em chỉ là vô tình thôi. Yoongi hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy thật khủng khiếp. Một trong những người bạn thân nhất của anh vừa qua đời, nhưng chưa chi anh đã có những suy nghĩ không mấy trong sáng về con trai của ông. Thật bẩn thỉu.
"Ừ... Chắc chắn rồi", Anh nuốt nước bọt, nới lỏng cà vạt ở cổ. Jimin, lần đầu tiên sau khi xảy vụ việc đau buồn kia, cậu nhóc đã mỉm cười. Cũng không phải là quá vui vẻ, nhưng ít ra thì có lẽ em đã thấy đỡ hơn. Một sự hạnh phúc dễ thương hiện rõ trên đôi môi đầy đặn của em. Yoongi thở phào, và ngồi xuống bên cạnh em, cố gắng hết sức để vứt bỏ những suy nghĩ khó chịu kia đi.
"Em có đói không, công chúa?" Yoongi hỏi, bàn tay lướt nhẹ trên mái tóc bạc an ủi. Jimin lắc đầu, sự trống rỗng vô hồn lại khắc sâu trong đôi mắt em. Yoongi thở dài, dịu dàng nâng cằm Jmin lên, nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn của em.
"Jimin, em cần phải ăn thứ gì đó," Anh nghiêm khắc nói, tâm gan hơi thắt lại, đứa nhóc cứng đầu này. Jimin gắt gỏng, cố gắng giãy giụa chuyển tầm mắt sang chỗ khác. "Làm ơn đấy?" Yoongi dở khóc dở cười, đến mức phải mở miệng cầu xin, Jimin vẫn liên tục lắc đầu. Em sợ rằng mình sẽ không kìm lòng được mà òa khóc tiếp quá.
"Công chúa ..." Yoongi thì thầm, cố gắng làm cho Jimin tươi tỉnh hơn. "Nếu em chịu ăn tối, anh sẽ cho em một ít bánh táo, nghe ổn chứ?" Anh đề nghị, Jimin lập tức ngước đầu lên.
"Bánh táo sao?" Em lặp đi lặp lại vài lần, nhìn anh với đôi mắt ngạc nhiên đầy thích thú. Yoongi cười nhẹ, gật đầu. Jimin thích nhất là bánh táo, em lại nở một nụ cười dễ thương, Nó vẫn không quá rạng ngời như trước đây, nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi.
"Anh có ít ramen trên bàn đấy, vậy được chứ?" Yoongi hỏi, đứng lên chuẩn bị. Jimin gật đầu vui vẻ, nắm lấy tay áo của anh thật chặt. Yoongi mỉm cười hài lòng.
"Đến đây nào, công chúa," Yoongi thúc giục, tay vòng sang xung quanh cặp đùi trắng nõn của Jimin, bế em vào nhà bếp. Jimin cười khúc khích, rúc đầu vào cổ anh.
'Lúc hoang mang thực sự rất đáng yêu', Yoongi nhủ thầm, anh nhẹ nhàng đặt em ngồi xuống ghế rồi ngồi xuống đối diện với em, bàn ăn nhà này chỉ gồm hai chiếc ghế.
"Cảm ơn anh, daddy," Jimin nói, khiến Yoongi đông cứng lại. Anh buông một tiếng cười vụng về, cố gắng để che dấu cảm xúc không hay ho cho lắm của mình. Jimin mỉm cười, cầm đôi đũa lên, háo hức. "Nó trông có vẻ rất ngon đấy!" Em tấm tắc khen, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc nhìn Yoongi.
"Anh mừng là em thích nó," Anh trả lời, bàn tay run rẩy cố gắng cầm chặt đôi đũa, tập trung sự chú ý của mình sang bất cứ nơi nào khác, không phải Jimin. Anh không muốn những suy nghĩ kì lạ kia xuất hiện nhiều hơn nữa. Tốt hơn là anh nên vứt hết chúng đi thay vì chú trọng vào chúng.
BẠN ĐANG ĐỌC
vtrans | princess《yoonmin》
Fanfiction"Anh có thể trở thành daddy của em được không?" m.yg & p.jm 《original: @jimins_bootyy 《trans: chimm đã fix. 《tình trạng bản gốc: ongoing 《tình trạng bản trans: ongoing