Chap 45: Phong ba nơi WC

1K 83 0
                                    

Vương Nguyên sửng sốt một chút, nghe hắn gọi "Thải Nghiên" , mình ở bên cạnh yên lặng cỡi quần áo, sau đó ngồi vào bồn tắm lớn. Hắn vuốt bắp đùi cậu, ý bảo cậu ngồi trên hắn đi, ngoài miệng lại nói với bên kia điện thoại: "Đương nhiên nhớ em. . . . . ."

Vương Nguyên lẵng lặng ngồi ở một bên, nhìn hắn. Ánh mắt hắn sắc bén, làm cậu sợ tới mức run rẩy một chút, lập tức cưỡi lên trên đùi hắn, đối với ngồi xuống cứng rắn của hắn đang đứng thẳng.

"Ừm. . . . . ." Vương Nguyên cắn chặt răng, thống khổ bấu vào vai hắn. Một lát sau, cậu lui xuống dưới, dung khẩu hình nói một chữ "Đau. . . . . ."

Nơi đó của cậu vẫn khô khốc, căn bản không vào được.

"Anh đi tắm, không nói chuyện nữa." Vương Tuấn Khải tắt điện thoại, ném sang một bên, bắt cậu lên trên đùi, "Tắm rửa lâu như vậy, tôi đã cương lên rồi, em còn không có ướt sao? !"

"Anh đừng. . . . . ." Vương Nguyên thống khổ than, hắn vì cái gì nói khó nghe như vậy...

"Chê tôi nói chuyện khó nghe sao?" Vương Tuấn Khải rống giận, "Em nghĩ là cái gì vậy, còn xứng được nghe lời ngon tiếng ngọt của tôi sao?"

"Đúng! Tôi không xứng!" Vương Nguyên đột nhiên ngẩng đầu rống lên với hắn, "Chỉ có Vương Thải Nghiên mới xứng!"

Khi tiếng róng kết thúc, phòng tắm một mảnh im lặng . Vương Tuấn Khải trừng cậu, cậu rùng mình một cái, cảm giác như đang ở trong ngày tận thế, há miệng run lẩy bẩy: "Thực xin lỗi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ." Cậu vội vội vàng vàng bắt lấy hắn, nức nở nghẹn ngào nói, " Tôi sai rồi, tôi không nên như vậy. . . . . . Anh muốn tôi làm gì, tôi lập tức làm!"

Nói xong, cậu liền định ngồi lên lại cái đó của hắn. Hắn lại giữ chặt cậu, âm thanh bình tĩnh đến không ngờ: "Quên đi."

". . . . . ." Vương Nguyên ngốc lăng nhìn hắn.

Hắn đẩy cậu ra: "Chờ tôi ở trên giường."

Vương Nguyên nửa ngày mới phản ứng lại đây: "Vâng . . . . . Vâng . . . . ."

Cậu vội vàng đi ra khỏi bồn tắm lớn, khoác quần áo lên trên người, cứ như vậy đi ra ngoài. Vương Tuấn Khải khóe miệng khẽ nhếch: "Tính tình còn rất cứng rắn. . . . . ."

Tính tình như vậy, hắn nếu cưng chiều một chút, không lật trời sao!

Ngày hôm sau, khi hắn đi làm tiện đường đưa Vương Nguyên đi học giáo. Vương Nguyên còn vì chuyện tối hôm qua nghĩ mà sợ, một đường thật cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn. Hắn liếc cậu một cái: "Nhìn cái gì? Mặt tôi có dính cơm sao?"

Vương Nguyên lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến một cái cớ: "Ở lớp học có nữ sinh tên là Vương Thiên Tuyết."

"Phải không?" Vương Tuấn Khải thản nhiên lên tiếng, "Có vấn đề gì sao? "

"Cô ta. . . . . . Cô ta chắc là người với người giống nhau thôi."

"Em ở ban nhất?"

"Vâng"

"Vậy đúng rồi, cô ta là em của tôi."

". . . . . ."

"Em ấy khi dễ em?"

Cậu nào dám nói em của hắn nói bậy, vội vàng lắc đầu.

Khi tiết tự học buổi sớm xong, cô đi WC, bị Đỗ Thiến chặn lại ở buồng vệ sinh. Lúc ấy buồng vệ sinh rất nhiều người, nhưng mọi người thấy Đỗ Thiến ngăn cậu, đều rời đi, còn "Săn sóc" mà đóng kín cửa.

Vương Nguyên thấy một ba người Đỗ Thiến, mà mình bị buộc đến góc tường, có chút sợ hãi.

"Các cô muốn làm gì?"

Đỗ Thiến lạnh lùng nhìn cậu, còn hai nữ sinh khác xông lên giữ chặt cánh tay cậu, cậu còn không có phản ứng lại, Đỗ Thiến đã nắm tóc cậu úp mặt cậu trên bồn rửa mặt.

"Buông!" Vương Nguyên hô to.

Đỗ Thiến tháo đồng hồ trên tay của cậu xuống, ném mạnh xuống đất: "Vacheron Constantin? Ừ? Vương Chí Cương tính cái gì vậy? Một cái công ty nhỏ như vậy, câu nói đầu tiên của bố tôi sẽ làm nó phá sản!" Ba cô đích xác có năng lực này, nhưng gia giáo Đỗ gia rất nghiêm, không cho cô tùy hứng. Ngày hôm qua trở về, cô cũng chỉ là tìm cấp dưới của Đỗ Viễn Minh hỏi thăm về Vương Chí Cương, một chút cũng không dám đến hỏi Đỗ Viễn Minh.

"Cô cứ làm cho hắn phá sản đi!" Vương Nguyên một chút cũng không đau lòng cho Vương Chí Cương.

Nhưng lời này nghe vào trong tai Đỗ Thiến, cũng một loại ý tứ khác. Đỗ Viễn Minh là có tiếng nghiêm khắc, một chút sẽ không dung túng cho con. Nếu chuyện này bị hắn biết, hắn chẳng những sẽ không đối phó Vương Chí Cương, còn có thể trừng phạt Đỗ Thiến! Đỗ Thiến cảm thấy Vương Nguyên này căn bản là châm chọc mình, khinh thường mình! Còn có, cậu căn bản là biết Đỗ Viễn Minh là ai, cho nên ngày hôm qua nói không biết chắc chắn là cố ý.

Đỗ Thiến tức giận nổi điên, xoay người nhìn thấy ở góc sáng sủa có một thùng nước do cô lao công để lại, hăng hái đi tới, nói với hai nữ sinh hỗ trợ: "Tránh ra!"

Sau đó, một thùng nước đục giội lên trên người Vương Nguyên.

[ Drop ] [ Chuyển Ver / LongFic ] [ Khải Nguyên ] Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ