Chap 9

109 11 2
                                    

- ...

Tại Hưởng bê khay đồ ăn đi trên hành lang. Cậu bé dừng lại trước khu vệ sinh...... Cậu để vòi nước xối từ trên cao xuống, cho trôi hết những gì dở bẩn. Dù sao cũng đã ướt rồi, mấy tiếng sau lại khô thôi!

- Chị Hoà Anh. Em thấy không ổn chút nào.

- Ăn không ăn đi. Mày lèo nhèo cái gì thế?

- Chị Hoà Anh. E nói thật đấy. Nhỡ cậu 2 nổi điên lên.....

- Thì nó chết chớ sao.

- Tao đang nói với chị Hoà Ann, chúng mày lắm mồm quá. Nó chết thì tốt, nhỡ cậu 2 trách tội cả đám thì biết làm sao?

- Mày không rõ tính cậu 2 sao. Có bao giờ chỉ mặt ai kể tội bao giờ. Thấy khó chịu với ai thì "nốc ao" luôn kẻ đó.

- Nói vậy nghĩa là, lần này thằng bé đó chết chắc hả?!

- Cậu 3 về thì ăn nói thế nào?

- Trời ơi! Có chị Hoà Anh rồi, lo gì!...

Hoà Anh bỏ đôi đũa xuống, khoan thai lấy giấy lau miệng.

- Mấy đứa ăn hết đấy. Không hết thì đổ đi, đừng để lại 1 hạt cơm nào..... Chị cũng rất muốn biết nó có nguyên vẹn trở về không? Nếu không thì ít ra nó cũng đã làm cậu 2 bực mình. Lần trước có cậu 3 nói đỡ, lần này có tiên giáng trần cũng không cứu được nó.

Hoà Anh vừa dứt lời, cánh cửa phòng bếp kẹt mở.... Tại Hưởng bước vào. Người vẫn ướt rượt và hoàn toàn nguyên vẹn. Cậu bé nhìn đám giúp việc đang ăn, toan đi ra thì bị giọng nói của cô quản gia chặn chân.

- Mày may mắn thật nhỉ? ..... Nhưng không thể may mắn mãi được đâu..... À, nếu không thể đấu tiếp với tao, mày có thể quỳ xuống van xin, và hứa không bao giờ quyến rũ cậu 3 nữa. Có lẽ chị đây rủ lòng thương thì sẽ chấp nhận đấy.

Hoà Anh chưa nói hết câu, bàn chân Tại Hưởng đã bước tiếp. Cô ta hất văng cốc nước xuống đất, mặt tím tái.

- Mày muốn chiến đến cùng hả? Được thôi.... tao không tin mày đủ sức chịu đựng đâu.....

Chung Quốc mở laptop, vẫn công việc hằng ngày. Anh đảo mắt, kiểm tra 1 lượt rồi vẫn để máy chạy, đứng dậy. Đi qua bàn kính, Quốc dừng chân, đưa tay lên khay đồ ăn như 1 thói quen, cầm cốc sữa đầy lên uống 1 hơi, bỏ xuống và bước tiếp. Chung Quốc thường không quan tâm lắm đến số thức ăn nhét được vào miệng trong 1 ngày. Lúc nào, trong tầm kiểm soát, đôi mắt nhận dạng được thức ăn trên bàn thì đưa tay lấy qua loa cho xong việc. Anh trở lại hoạt động ưa thích, ngồi trên thành cửa sổ, nghe mp3, để thời gian trôi đi..... trôi mãi.......

2h sau...... Tại Hưởng trở lại phòng 102. Quần áo, đầu tóc đã khô hơn, thay vào đó, mồ hôi lại bắt đầu lấm tấm vì vừa dọn dẹp xong đống bát đũa cho "các chị" ngủ trưa ngon lành. Bụng cậu bé đánh trống liên hồi. Tối qua ăn được miếng bánh, sáng nay không ăn, trưa cũng không được ăn, toàn thân như muốn rã dời. Cậu bé bước vào phòng, vẫn là căn phòng tối om với chỉ 1 thứ ánh sáng từ màn hình laptop. Tại Hưởng lại bàn kính định bê khay đồ ăn lên..... Cả khay chỉ có mỗi cốc sữa sắp cạn, thức ăn còn nguyên.... Chẹp chẹp miệng..... và 1 phút suy nghĩ, cậu bé ngồi luôn xuống ghế... Chậm rãi lấy từng miếng bánh ăn, cho luôn miếng bittet và mấy lát khoai tây vào miệng. Ăn chậm nhưng rất ngon lành, khỏi cần dao nĩa gì luôn. Tại Hưởng qua miệng, với tay lấy cốc sữa ai đó đã uống hơn 1 nửa. Không cần biết đồ ăn đồ uống của ai, không cần biết con người đáng sợ - chủ nhân của căn phòng này ở đâu, cậu bé chỉ thấy việc trước mắt là bụng đói và cổ đang khát khô thôi. Tại Hưởng uống cho cạn luôn cốc sữa rồi bỏ xuống, thở 1 hơi dài, thấy người khỏe lên hẳn......

Thiên thần bóng tối (KookV) (EDIT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ