Chương 96: Tương đương phản nghịch

8.1K 210 22
                                    

  Vừa mới ra khỏi Ngự hoa viên, Lí Vị Ương nghe thấy tiếng bước chân đến gần, không nhanh không chậm, trước sau vẫn duy gì sự thong dong trấn định.

Lí Vị Ương hơi xoay người, nhìn rõ người đi tới, cười nói: "Hoá ra là Tam điện hạ."

Thác Bạt Chân híp mắt, nhìn nữ tử đối diện, từ lúc ban đầu không có tiếng tăm gì, cho đến sau này quỷ kế đa đoan, âm mưu chồng chất, nàng dùng trăm ngàn vẻ mặt xuất hiện làm hắn không ngừng rung động, chỉ tiếc, nàng đứng ở phía đối nghịch với mình.

Hắn lắc tay áo, đáy mắt là tia sáng tàn bạo như sói hoang, "Huyện chủ đã sớm biết ta sẽ đến đây."

Lí Vị Ương thản nhiên cười, nàng không trả lời câu hỏi của Thác Bạt Chân ngay lập tức, mà nhìn khắp xung quanh.

Thác Bạt Chân cười nhạt, cao giọng nói: "Không cần tìm, ta đã dám đến gặp nàng, những người tạp nham tất nhiên đã xử lý sạch sẽ." Trong lời nói của hắn có thêm vài phần âm trầm.

Lí Vị Ương cảm nhận được điều này rõ ràng, môi cong lên nhưng vẫn không nói gì.

Tuy rằng trong cung nhiều người nhiều tai mắt, nhưng bằng vào nỗ lực nhiều năm của Thác Bạt Chân, hắn có thể tránh khỏi sự giám thị của người khác, tranh thủ đủ thời gian để nói ra những gì muốn nói, điều này hắn làm được. Nhưng, hiện tại gặp riêng nàng là khá mạo hiểm, xem ra thế cục hiện giờ của hắn không tốt lắm, bằng không, sao đúng lúc này Thác Bạt Chân lại mạo hiểm chặn đường nàng tại đây, bản thân mình chính là chứng cứ của sự hoảng loạn.

Tâm tư nam nhân này, đã có vết nứt.

Lí Vị Ương mỉm cười trong lòng, nhưng trên mặt nàng vẫn ung dung thoải mái như trước, biểu cảm không nhiễm bụi trần, giống như Thác Bạt Chân có xuất hiện hay không, nàng đều không để trong lòng.

Đồng tử của Thác Bạt Chân co lại, tươi cười của hắn bắt đầu lạnh băng, sự ấm áp dưới đáy mắt dần biến mất, giọng điệu cũng lành lạnh: "Ta nghĩ, Huyện chủ còn nợ ta một lời giải thích."

Lí Vị Ương cười: "Điện hạ nói chuyện xảy ra trong phòng khách hôm đó sao?"

Thác Bạt Chân hơi sửng sốt, hắn cho rằng Lí Vị Ương sẽ nói bóng gió với hắn, không ngờ đối phương không hề có ý vòng vo. Không có gì khác ngoài ý hận không thể che giấu, hắn phát hiện mình càng lúc càng coi trọng cùng tán thưởng nữ tử trước mắt này, nàng thông minh, lợi hại, gian xảo, hơn nữa thể hiện tài năng, hoàn toàn không che giấu tài cán của mình. Nếu là người bình thường thì tuyệt đối không thế này, muốn sinh tồn trong cung phải học cách che giấu chính mình, nhưng Lí Vị Ương lại chói sáng cùng loá mắt như vậy, không hề có ý định tạm nhân nhượng vì lợi ích to lớn. Nàng biết rõ mình muốn gì, càng biết rõ phải làm những gì, nhưng nữ tử trí tuệ như vậy lại đi qua hắn, nếu nàng ở lại bên mình, nghiệp lớn của hắn hẳn sẽ có trợ giúp lớn!

Thác Bạt Chân kiềm chế sự sốt ruột trong lòng, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, chậm rãi nói những lời có ý tứ sâu xa: "Thứ ta muốn là một đáp án, chuyện hôm đó, có phải nàng làm hay không."

Lí Vị Ương cười khẽ không hề để tâm, nhìn thẳng vào đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt không hề kiêu ngạo, làm cho Thác Bạt Chân thấy giật mình, như bị mất hồn.

"Đương nhiên là không." Nàng nói không chút hổ thẹn nào.

"Dám làm không dám nhận sao?" Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng, trong lòng hắn rõ ràng đã biết đáp án, mà vẫn trằn trọc không yên, trắng đêm không ngủ, trong đầu chỉ có ý định gặp nàng tìm đáp án, phảng phất như – muốn bản thân hết hy vọng.

Lí Vị Ương cười: "Điện hạ luôn cho rằng chậu hoa hải đường kia có vấn đề, điều này là do trong lòng nghi ngờ nên sinh ám ảnh. Hoa đó điện hạ đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì chứ? Điện hạ cảm thấy là ta hại điện hạ, mà không ngẫm lại, trong đó Đại tỷ sắm vai nhân vật nào? Nếu Đại tỷ không có tình với điện hạ, sao lại chạy tới phòng khách, nếu không có tâm tư với điện hạ, sao lại bổ nhào qua không chút để ý, theo ta thấy, Đại tỷ yêu thương điện hạ thắm thiết, Tam điện hạ phải quý trọng thật tốt mới phải, đừng cô phủ tấm chân tình của mỹ nhân."

Những lời nàng nói mang theo vài phần than thở, cũng ẩn giấu sự trào phúng vô hạn, Thác Bạt Chân nghe thấy, đột nhiên ngẩn người, rất nhanh đã khôi phục lại, sau đó tức giận, Lí Trường Nhạc, chỉ có thể làm quốc mẫu ở thời thịnh thế, còn lúc này ở bên cạnh hắn chỉ mang đến vô số phiền toái! Chính bởi vì xuất thân của Lí Trường Nhạc rất cao, dung mạo quá đẹp, cho nên rất tuỳ hứng, phô trương, cần người khác che chở cùng sủng ái, thậm chí không biết ẩn nhẫn cùng ẩn nấp là gì, nếu vài năm sau mình bước lên đại vị, bằng vào mỹ mạo cùng gia thế của Lí Trường Nhạc, hắn sẽ nghĩ đến chuyện cưới xin, ngoan ngoãn làm bình hoa để hắn thưởng thức trong cung, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại! Nếu như sắp tới cưới nàng ta vào cửa, tương đương đặt một loại binh khí bất cứ lúc nào cũng có khả năng cho mình một đòn mất mạng, Thác Bạt Chân không phải là kẻ ngu dốt!

"Đại tỷ dung mạo thiên tiên, tinh thông cầm ky thư hoạ, có thể nói rất xứng đôi với điện hạ, hơn nữa Đại tỷ còn không tiếc huỷ hoại danh dự của chính mình để đi theo điện hạ, nữ tử như thế, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời." Lí Vị Ương nở nụ cười trong sáng, có chút hồn nhiên nói.

Thác Bạt Chân lạnh lùng hừ một tiếng, không đưa ra bình luận, hắn để móng tay đâm sâu vào da mới có thể bình tĩnh thở ra một hơi: "Lí Vị Ương, ta chưa từng cho một nữ nhân nhiều cơ hội như vậy." Lời này của Thác Bạt Chân vốn không muốn chờ nàng trả lời, cho nên không đợi nàng đáp, hắn lại nói tiếp: "Ta đã thề nhiều năm nay, mặc kệ là ai đối địch với ta, đều sẽ diệt trừ không nể tình, nhưng cho dù nàng nói dối ta, đối địch với ta, ta vẫn giữ nàng lại, có biết vì sao không?"

"Ta thật sự nhìn trúng nàng, thích nàng, thậm chí còn muốn kết hôn với nàng." Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lí Vị Ương, "Cho nên ta cho nàng hết cơ hội này đến cơ hội khác, nàng có hiểu không!"

Lí Vị Ương thiếu chút nữa là cười ra tiếng, nàng đã gặp rất nhiều tiện nhân, lại không ngờ Thác Bạt Chân cũng tiện (hèn hạ, bỉ ổi) như vậy, phàm là những thứ dễ dàng có được thì vứt bỏ như dép rách, không chiếm được thì đưa lên tận trời. Kiếp trước hắn trăm phương nghìn kế tán tụng Lí Trường Nhạc, coi nàng ta là ánh trăng trên trời, hôm nay vì không chiếm được nàng cho nên trong đầu chỉ muốn mình khuất phục, hiện giờ xem ra, hắn thật sự không yêu ai hết, người hắn yêu chân chính, là bản thân hắn mới đúng!

Vẻ mặt hắn càng nghiêm túc hơn: "Nàng đừng nghi ngờ lời nói của ta, đó là những lời từ đáy lòng, thậm chí, đây là những lời thật lòng rất hiếm khi ta nói ra."

"Ta không nghi ngờ dụng tâm của điện hạ," Lí Vị Ương khép hờ mi mắt, nói khéo léo, "Chỉ tiếc, Đại tỷ một lòng muốn gả cho điện hạ, sao ta có thể phá hoại từ giữa, giữa chúng ta đã có vô số hiểu lầm, nếu để Đại tỷ biết ta nói chuyện với điện hạ ở đây, chỉ sợ càng hận chết ta, ta không muốn tự tìm phiền toái. Ván đã đóng thuyền, điện hạ vẫn nên đối xử với Đại tỷ thật tốt mới phải, về phần ta, sẽ không phiền điện hạ nhớ nhung."

"Nàng biết đấy, ngày mai Tưởng Húc sẽ về Kinh, tình thế đối với nàng vô cùng bất lợi, nếu ta liên thủ với Tưởng gia, nàng chịu được một đòn sao? Cho dù là Thác Bạt Ngọc, chỉ sợ cũng sẽ suy nghĩ lại trọng lượng hai bên. Đến lúc đó không có hắn che chở, nàng làm thế nào để sinh tồn?" Thác Bạt Chân nói rõ ràng từng chữ.

Lí Vị Ương nở nụ cười, nàng không ngờ qua chuyện lần trước, Thác Bạt Chân vẫn chưa từ bỏ ý định với mình, nam nhân ấy à, gặp nữ nhân không thể có được, đại khái sẽ biến thành hạ lưu, đá mãi vẫn không đá được! Mắt nàng vừa chuyển, cười nhìn Thác Bạt Chân, buồn bã nói: "Thế nào, điện hạ tới uy hiếp ta?"

Thác Bạt Chân không hề lảnh tránh, nói thẳng: "Không sai, ta chỉ cho nàng một cơ hội cuối cùng! Nếu nàng nguyện ý, ta có rất nhiều biện pháp để nàng thay tỷ tỷ gả vào phủ Tam Hoàng tử, hơn nữa, ta còn có thể để nàng làm Chính phi! Cho nên, nàng chỉ cần nói với ta, nàng có nguyện ý hay không!"

Lí Vị Ương không nói gì, chuyện phát triển vượt xa dự đoán của nàng.

Mình rõ ràng đã hại hắn đến mức này, hắn vẫn còn muốn kết hôn với mình? Kiếp trước không phải Thác Bạt Chân thích Lí Trường Nhạc "lương thiện cao quý" sao, đời này nàng để lại cho hắn ấn tượng tuyệt đối là ích kỷ tàn nhẫn cay nghiệt lạnh lùng, chẳng lẽ hắn đột nhiên đổi tính, không thích tiểu bạch hoa lại coi trọng cỏ độc như mình? Cho dù Thác Bạt Chân nói rõ như thế, Lí Vị Ương vẫn không hiểu nổi tâm tư nam nhân này.

Có lẽ tâm tư nam nhân, theo ý nghĩa nào đó phải nói là rất khó nắm bắt, thay đổi chỉ trong chớp mắt.

"Điện hạ không hận ta?" Lí Vị Ương hỏi có ý chỉ sâu xa.

Thác Bạt Chân nhìn thẳng vào hai mắt nàng, bên dưới tròng mắt trắng đen rõ ràng ẩn chứa sự nghi vấn: "Ta tin tưởng, nếu nàng ở lại bên cạnh ta, nhất định sẽ làm rất tốt, hơn nữa nếu tương lai nàng sinh con trai, ta sẽ cho nó kế thừa vị trí của ta, nàng nên hiểu ý tứ của ta, hứa hẹn này, ta nhất định sẽ làm được." Hắn cần một nữ nhân thông minh đứng phía sau, đứa nhỏ của hắn cần một mẫu thân có bản lĩnh bảo vệ, muốn mạng của một người rất dễ dàng, huống chi bên người mình nhiều công kích ngấm ngầm hoặc công khai như vậy, nói đến cùng, đứa nhỏ Hoàng gia, muốn bình an ra đời, rồi bình an lớn lên, không có một mẫu thân thông minh, căn bản không có khả năng. Hơn nữa, đó cũng là một phương diện trọng yếu để tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, tương lai sẽ tranh thủ thật nhiều lợi thế cho hắn. Thật ra hắn vốn có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng Lí Vị Ương càng kháng cự, hắn càng muốn có được nàng, loại tâm lý theo đuổi kỳ quá này làm hắn hằng đêm không thể an giấc, giống như sự theo đuổi chiếc ghế Long ỷ kia, làm cho hắn khó chịu, cho nên hắn không tiếc tung ra hết những lời hứa hẹn to lớn với nữ nhân để dụ hoặc Lí Vị Ương, lần trước hắn đã hứa hẹn vị trí Trắc phi, Lí Vị Ương thấy chướng mắt, hiện tại, nàng phải nghĩ cho rõ ràng! Tuy hiện giờ hắn chỉ là Hoàng tử không ai để ý đến, nhưng đây là vị trí Chính phi Hoàng tử! Thác Bạt Ngọc có thể cho nàng, cùng lắm chỉ là Trắc phi mà thôi! Đứa nhỏ của Chính phi là con vợ cả, còn con của Trắc phi chỉ là thứ xuất, đây chính là sự khác biệt một trời một vực! Nếu nàng thật sự thông minh, thì nên biết lựa chọn thế nào!

Thác Bạt Chân vẫn bộ dáng tuấn mỹ như gió thổi mây trôi, mà biểu cảm lạnh nhạt, thể hiện sự chắc chắn trong lòng!

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, miệng mở ra rất nhẹ nhàng rất lạnh nhạt nhưng lộ ra sự kiên quyết: "Ta cự tuyệt."

Thác Bạt Chân ngây người, trong mắt mang theo sự bất ngờ, xen lẫn mấy phần triền miên cùng mờ mịt, thật lâu sau, tiếng nói âm trầm chậm rãi vang lên: "Đây là cơ hội cuối cùng."

Giọng nói của Lí Vị Ương vẫn như lúc trước: "Cho bao nhiêu cơ hội, đáp án của ta đều giống nhau!"

Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng, trầm mặc thật lâu. Cuối cùng, trên mặt hắn lộ ra một tia sát ý tàn nhẫn, lúc này, hắn thật sự có ý muốn giết Lí Vị Ương.

Nữ nhân này, không thể giữ lại!

Hắn nhất định phải chặt đầu nàng không lưu tình chút nào! Trong chớp mắt Thác Bạt Chân đã nghĩ ra trăm ngàn biện pháp đẩy Lí Vị Ương vào chỗ chết!

Lí Vị Ương đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, nhưng không hề uý kị, Thác Bạt Chân một khi đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối không thay đổi ý định, mình đã đối địch với hắn, phải chuẩn bị thật tốt cho mọi tình huống, đã muốn đấu, thì không ngại xem, rốt cuộc ai sẽ chết về tay ai!

Đúng lúc này, trong Ngự hoa viên cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào.

Một cung nữ vội vàng chạy tới, nói mấy câu bên tai Thác Bạt Chân: "Cái gì?" Thác Bạt Chân biến sắc, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng ở chỗ Lí Vị Ương, không dám tin.

Cung nữ hơi thở gấp, mở miệng vài lần nhưng chưa nói được câu nào nên lời, xem ra nàng ta đã bị kinh hoảng đến cùng cực.

Thác Bạt Chân không nói nữa, cuối cùng liếc mắt nhìn Lí Vị Ương một lần, rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Lí Vị Ương nhìn nơi bọn họ định đi tới, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Nàng đứng tại chỗ, nhìn các cung nữ đi qua đi lại, trên mặt đều là sự kinh hoảng, tươi cười của nàng càng đậm hơn.

Hiện tại không có ai dẫn nàng ra khỏi cung, nàng nên tự mình đi ra ngoài hay là ở lại xem kịch vui? Lí Vị Ương suy nghĩ, thật ra nàng rất muốn xem kết cục của người có gan đắc tội mình! Nhưng mà có vẻ hơi tàn nhẫn đối với Thác Bạt Ngọc. Ngay tại lúc nàng định xoay người rời đi thì đột nhiên một người đụng phải người nàng, người đó ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Vị Ương tỷ tỷ!"

Lí Vị Ương cười: "Cửu Công chúa sao thế? Kích động như vậy."

Sắc mặt Cửu Công chúa tràn ngập hoảng sợ trước giờ chưa từng có: "Ngự hoa viên... bên kia xảy ra chuyện!"

Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Ồ, đã xảy ra chuyện gì?"

Cửu Công chúa sợ nàng không tin, gật đầu thật mạnh: "Xảy ra chuyện lớn rồi! Ta phải đi nhìn xem, Vị Ương tỷ tỷ đi cùng ta đi!"

Lí Vị Ương lắc đầu: "Ta phải trở về."

Cửu Công chúa nhìn khắp bốn phía, vội vàng nói: "Hiện tại trong cung rất rối loạn, tỷ tỷ không thể đi lung tung khắp nơi, nếu xảy ra chuyện gì sẽ phiền toái, tỷ tỷ vẫn nên đi với ta, ta sẽ bảo vệ tỷ." Mẫu phi của nàng đang ốm đau trên giường, nàng không dám một mình chạy đi xem!

Lí Vị Ương bật cười, thật ra Cửu Công chúa muốn dẫn mình đi làm cố vấn mới đúng. Đại khái nàng ấy cho rằng lần này mình sẽ giống như lần trước, giải vây cho người đó. Nói đến cùng, đây vẫn là đứa nhỏ hồn nhiên, đã cảnh cáo một lần, lần thứ hai, tất nhiên không nhẹ nhàng như trước. Có những người, nếu không trả giá thật lớn thì không biết được nặng nhẹ!

Bỗng nhiên chỗ Ngự hoa viên truyền đến tiếng đồ sứ bị đập vỡ. Mặt Cửu Công chúa lập tức trắng bệch, lôi kéo Lí Vị Ương vào Ngự hoa viên. Lúc nàng nhìn thấy tình huống trong Ngự hoa viên, nhất thời bị kinh hoàng bay mất ba hồn bảy vía, sắc mặt trở nên tái nhợt dị thường.

Lí Vị Ương đứng từ xa nhìn về phía đó, bên kia chính giữa các cung nữ, có một nữ nhân đứng thẳng lưng. Bà mặc trang phục Hoàng hậu, trên đầu đội mũ phượng chín đuôi, đuôi áo khoác ngoài kéo ra thật dài, áo gấm hoa văn khổng tước hướng về ngọc trai đỏ, bức đồ phượng hoàng được thêu bằng kim tuyến xuyên qua trân châu, hoa lệ không gì sánh nổi. Nhưng tương phản hoàn toàn, sắc mặt bà lại suy bại như lá khô, thân hình gầy yếu như thể không chịu nổi những trang phục nặng nề trên người, cổ hơi rụt lại, nữ quan bên người đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, hiển nhiên là người mang bệnh nặng. Nhưng lúc này, bà giận dữ đầy mặt.

Mà đối diện, chính là Trương Đức phi vừa rồi cao quý lạnh nhạt vô cùng, đang quỳ. Lúc này bà bị Hoàng hậu lệnh cho cung nữ kéo tóc, tóc tai rối loạn, quả thật như một bông sen bị mưa lớn đổ xuống. Đang hoảng sợ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng, hoang mang rối loạn .

"Nương nương, người bớt giận!" Trương Đức phi thấy Hoàng hậu tức giận đến phát cuồng, không để ý đến vô số cung nữ thái giám xung quanh, vội vàng quỳ hai gối, tiến lại gần cầm lấy vạt áo Hoàng hậu cầu xin: "Hoàng hậu bớt giận, thần thiếp quả quyết không dám làm loại chuyện vượt quá khuôn phép thế này, nhất định có người hãm hại..."

Hoàng hậu hung dữ gạt tay Trương Đức phi, cơ bắp trên mặt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi: "Ta thật hối hận coi ngươi là cánh tay, giao hết sự vụ trong cung cho ngươi, ngươi lại dám lớn mật như thế, muốn ta chết sớm một chút, tự mình bước lên vị trí Hoàng hậu sao?! Đây là phản nghịch!"

Hoàng hậu luôn ôn hoà, ít khi có bộ dáng sắc bén nghiêm nghị như lúc này, làm tất cả mọi người ngây ra, sau khi Lí Vị Ương bước vào, quỳ gối xuống bên cạnh giống những người khác, khoé miệng lại mang theo tươi cười, bệnh tình của Hoàng hậu không có chuyển biến tốt, tâm tình càng lúc càng kém, hiện tại dễ dàng sinh ra nghi ngờ, sự vụ trong cung luôn để Trương Đức phi và Võ Hiền phi thay nhau giải quyết, xảy ra chuyện gì, hai người này chắc chắn sẽ được bước lên cao!

Trương Đức phi vội vàng nói: "Thần thiếp không dám, thần thiếp vạn lần không dám!"

Võ Hiền phi bên cạnh hình như cũng bị kinh hoảng, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng hậu, không dám cất lời.

Cho dù hai người nơm nớp lo sợ, nhưng Hoàng hậu vẫn chưa hết tức giận, bà cười lạnh nhìn chằm chằm Trương Đức phi đánh giá từ trên xuống dưới. Thấy Đức phi mặt trái xoan khéo léo, đôi mày lá liễu tinh tế, mắt hạnh trong veo như nước, vô cùng xứng đôi với chiếc mũi cao thẳng, quả nhiên có tư thái của tiên nhân, năm tháng trôi qua phảng phất như không để lại dấu vết trên khuôn mặt Đức phi! Ông trời thật bất công! Hoàng hậu nhìn bà, trong lòng co rút đau đớn. Nhớ năm đó lúc dung mạo mình đẹp nhất cũng không bằng được Đức phi. Huống chi hiện tại mình đã hoa tàn ít bướm. Nếu mình chết đi, Hiền phi không có con trai thì thôi, nhưng Đức phi lại sinh ra Thất Hoàng tử được sủng ái, Đức phi kế thừa Hậu vị là chuyện đương nhiên, đến lúc đó vị trí Thái tử cũng bị thay đổi. Đôi mẹ con này, rõ ràng muốn mình sớm quy thiên! Càng nghĩ như vậy, trong lòng bà càng cảm thấy thương tâm, càng cảm thấy bi ai, tức giận dâng lên cao. Sức lực như khôi phục ngay lập tức, không còn thở hổn hển, tự mình đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói với Đức phi: "Tự ngươi nói xem, ai cho ngươi lá gan dám cài trâm phượng chín đuôi!"

Đức phi sống trong cung nhiều năm, sao không biết tính khí của Hoàng hậu, lập tức quỳ rạp trên đất cầu xin: "Thần thiếp sao dám cài trâm phượng chín đuôi, đây là quà sáng nay bệ hạ ban cho thần thiếp, rõ ràng chỉ có tám đuôi..."

Hiền phi cúi đầu một câu nói cũng không dám nói, căn bản không còn bộ dáng cao ngạo không ai so được vừa rồi, Đức phi dám cài trâm phượng chín đuôi chỉ Hoàng hậu mới có thể cài, đây là tội vượt quá giới hạn, nếu Hoàng hậu rộng lượng thì chỉ cười ha ha bỏ qua, mà lúc này Hoàng hậu bệnh nặng, kiêng kị nhất là người khác mơ ước đến vị trí của bà, hiện tại... chỉ sợ ngay cả mình cũng bị liên luỵ, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Hoàng hậu nghe Đức phi biện giải như thế, càng nghe càng thấy tức giận, cười lạnh lùng, khoé miệng cứng đờ nhếch lên, tựa như bị liệt lộ ra lỗ hổng. Không đợi Đức phi nói xong đã hét: "Nói như vậy mọi lỗi lầm đều do Hoàng thượng? Là bệ hạ muốn cho ngươi làm Hoàng hậu sao?!"

Đức phi trong lòng hận muốn chết, bà dám khẳng định nhất định Lí Vị Ương động thủ, trâm phượng dùng vàng mềm loại tốt nhất tạo thành, Lí Vị Ương nhân lúc mọi người không chú ý cắt đôi một đuôi của trâm phượng tám đuôi! Bà do dự trong chớp mắt, biết mình căn bản không có chứng cứ, nếu nói ra chỉ sợ Hoàng hậu chẳng những không tin còn trị tội bà vu cáo, bởi vì Lí Vị Ương không có lý do cắt trâm phượng, nàng ta không phải phi tần, vì sao muốn hãm hại mình?! Cho dù nàng ta ôm hận mình nói nàng ta trộm cắp, thì sao có thể thông minh đến mức động thủ ngay tức khắc thế này! Vớ vẩn đến mức ngay cả Đức phi cũng không tin! Huống chi là Hoàng hậu rõ ràng đang bị đâm đúng chỗ đau ——

Đức phi còn chưa mở miệng, một nữ quan thân cận bên cạnh bà Tín nhi đã đáp lời: "Hoàng hậu nương nương, phượng trâm của nương nương nô tỳ đã từng mất đi, chắc là lúc đó bị người ta động tay chân! Hoàng hậu nương nương đừng hiểu lầm nương nương!"

Trong lòng Đức phi trầm xuống, đáng chết, nha đầu kia quá ngây thơ rồi!

Quả nhiên, Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Người khác vu cáo? Nơi này hơn mười cung nữ, chẳng lẽ có người có thể ép Đức phi cài trâm phượng lên đầu sao! Rõ ràng nàng ta có ý bất kính mới làm loại chuyện này, ngươi là nha đầu bên người Đức phi, còn vọng tưởng giúp chủ tử đổ tội danh vào người khác, không thể tha thứ!" Nói xong, hàng mày của bà dựng thẳng lên, ra lệnh: "Mau lôi nô tài lớn mật này ra ngoài dùng côn đánh chết! Đỡ phải giữ lại nhiễu loạn lòng người!"

Thứ Nữ Hữu Độc - Cẩm Tú Vị Ương - Tần Giản (QUYỂN 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ