Hắc Báo cầm trường kiếm trong tay đâm về phía Tề Lâm, thật sự sẽ là một kiếm chí mạng sao?
Không, không phải. Đã là kẻ thù của Bạch Băng thì sao lại có thể chết dễ dàng như vậy được.
Muốn hắn một kiếm giết chết sao?Thật đúng là suy nghĩ trẻ con mà.
Tề Lâm nhắm mắt lại, lúc này với hắn một kiếm trí mạng cũng đã là thứ quá xa xỉ. Một kiếm, chỉ cần một kiếm này thôi, hắn sẽ không còn phải đối mặt với những người đáng sợ này nữa.
"Từ từ đã, ta nghĩ lại thì thấy một kiếm kết thúc hình như là có chút quá lời cho ngươi thì phải." Lời nói nhẹ nhàng lại vang lên từ trong miệng Bạch Băng.
Nghe thế, thân thể Tề Lâm cứng đờ, vốn dĩ đang nhắm mắt chờ chết nhưng khi nghe lời nói này thì hai mắt đột nhiên bật mở. Hắn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Bạch Băng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi....ngươi..ngươi đùa giỡn ta.....!"
Bạch Băng nhíu mày nở nụ cười: "Cuộc sống quá nhàm chán, ta đùa giỡn là muốn tăng thêm phần thú vị cho ngươi mà, Hắc Báo sao còn chưa ra tay!"
"Vâng!" Hắc Báo gật đầu, mặt không chút thay đổi vung lên trường kiếm trong tay.
"A......A......Ngươi.... .....A......." Tề Lầm nhìn mình bị mất đi đôi tay thì lăn lộn trên mặt đất, gào thét ầm ĩ.
Hắc Báo vẫn không hề để ý, trường kiếm vẫn tiếp tục giơ lên khiến cho máu tươi văng đầy trên mặt đất.
"Bạch Băng....Ngươi sẽ chết không được tử tế đâu, ta chết đi dù có biến thành lệ quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi, ta sẽ ngày đêm bám theo ngươi...... ngươi sẽ không được chết tử tế......" Thanh âm đứt quãng theo trong miệng của Tề Lâm truyền ra.
Bạch Băng nghe được lời nguyền rủa cũng không hề nhíu mày dù chỉ một cái. Lời nguyền rủa kiểu này nàng đã nghe qua quá nhiều rồi, nếu như lời nguyền rủa thật sự ứng nghiệm, chỉ sợ trên thế giới này đã chết không ít người rồi.
"Thu dọn sạch sẽ." Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua, Bạch Băng xoay người đi ra ngoài. Cùng nàng đối nghịch, kết quả dù nhẹ nhàng nhất thì cũng phải trở thành người côn! (nghĩa là mất đi tứ chi đó)
Tàn nhẫn sao? Nàng chưa bao giờ cảm giác được.
Trên thế giới này nếu như quỷ lệ là đáng sợ, thì Bạch Băng nàng còn phải đáng sợ hơn so với chúng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đêm khuya yên tĩnh.
Trong phòng Bạch Băng đèn đuốc sáng trưng, chiều hôm nay nhận được tin tức Xích Liên Triệt xuất quân đi ra biên cảnh. Tuy nàng đã sớm đoán được Xích Liên Triệt sẽ vì nàng mà xuất binh, nhưng khi chính tai nghe được tin này, ít nhiều vẫn làm cho nàng giật mình.
Cả giang sơn to lớn hắn không để ở trong mắt, thế mà hắn lại vì nàng mà xuất chiến. Nàng hiểu rõ tính tình của Xích Liên Triệt, vì chính nàng cũng là một thân một mình phấn đấu mà có được ngày hôm nay giống như hắn, nên nàng hiểu được. Nếu như đó không phải là chuyện rất có ý nghĩa và quan trọng với bản thân thì hắn sẽ không bao giờ chịu làm như vậy.
Nhìn Thất Huyết Linh Lung trong tay, tuy đã cùng hắn cắt đứt tình cảm nhưng trong lòng lại vẫn không thể không lo lắng. Nhưng vì Tiểu Nham, nàng không thể không làm vậy, cứ mỗi lần nghĩ tới hung thủ giết chết Tiểu Nham chính là Đông quý phi, nàng luôn không thể khống chết được mà muốn đại khai sát giới!
"Chủ nhân đã đoạt được Thất Huyết Linh Lung vậy mà sao vẫn mất hứng như vậy?" Tiểu Kim từ trong nhẫn Ám Ma chui ra bò lên bàn, ngẩng cái đầu to lớn cọ cọ Bạch Băng.
"Như thế nào lại béo lên rồi hả?" Bạch Băng nhìn con vật to lớn trước mặt mà sửng sốt, tại sao lại béo lên nhiều thế này?
"Ừm, quả thật là to lớn hơn. Chủ nhân, làm sao bây giờ? Với thân thể này của ta, liệu có sinh ra chuyện gì không tốt hay không?" Tiểu Kim nhìn Bạch Băng với vẻ cầu xin, thân thể mỗi ngày một to hơn, nếu như còn tiếp tục thì chỉ sợ ngay cả phòng của chủ nhân nó cũng không thể đi vào được nữa.
"Đã bảo ngươi là ăn ít một chút, ngươi lại không chịu nghe. Cả ngày chỉ ăn với ăn, không béo phì mới là lạ." Tiểu Bạch cũng chui ra từ trong nhẫn Ám Ma, hai ngày ở trong này khiến nó buồn muốn chết. Tiểu Kim thì lúc nào cũng chỉ biết ăn, hắn trông thấy mà chỉ muốn mắng cho nó chết luôn đi, đúng là một đứa tham ăn!
"Người ta đói chẳng lẽ không thể ăn cơm à? Chủ nhân, người nhìn Tiểu Bạch kìa, ăn nói thật là khó nghe." Tiểu Kim trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, nó rất khó chịu a. Thân thể này đã khiến cho nó phiền muốn chết rồi, thế mà hắn lại còn thêm mắm thêm muối mà mắng nó.
"Được rồi, đừng náo loạn. Thân thể của Tiểu Kim cũng là do tự nhiên mà to lớn lên chứ không phải bệnh tật xấu gì, cũng chỉ là thân thể to hơn mà thôi chứ có gì đâu." Bạch Băng đưa tay sờ đầu Tiểu Kim.
Nàng cảm thấy được thân hình của Tiểu Kim là do tự nhiên mà lớn lên, từ sau khi nó tiến hóa thì đã tiến vào trạng thái ngủ say, một lần là ngủ tới mấy ngày, rồi lại tăng thêm sức ăn.... tất cả các dấu hiệu này của nó đều cho thấy Tiểu Kim chính là đang phát triển thân thể mà thôi.
"Thật sao? Chủ nhân nếu đã nói là không có việc gì, ta cũng yên tâm." Tính tình của Tiểu Kim rất thẳng thắn, vừa nghe thấy vậy thì ngay lập tức lại vui vẻ cười rạng rỡ.
Tiểu Bạch bĩu môi nhìn Tiểu Kim đang nịnh nọt chủ nhân.
"Chủ nhân, hiện giờ tất cả mọi chuyện đã kết thúc, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Tiểu Bạch quay đầu nhìn Bạch Băng. Nó cảm giác được, chủ nhân lúc này đang có rất nhiều tâm sự, tinh thần luôn không ổn định.
Bạch Băng đang sờ đầu Tiểu Kim thì ngừng lại, đi đâu?
Hiện giờ Xích Liên Triệt đã xuất binh đi tới biên cảnh, hai nước vây công thì hắn làm sao có thể chống đỡ. Hơn nữa trên người còn có Huyết Chú vừa tái phát, chỉ còn ba ngày nữa là phải nghênh chiến. Mà hôm qua là đêm trăng tròn, bị Huyết Chú hành hạ hắn làm sao có thể chịu đựng được mọi chuyện.
Thời gian chỉ còn lại ba ngày, công lực dùng để áp chế Huyết Chú chắc chắn không thể nào phục hồi kịp. Đối mặt với trăm vạn đại quân, hắn làm sao để ứng đối?
"Chủ nhân, có người đang đến đây." Lỗ tai Tiểu Bạch động đậy, tính cảnh giác cực kỳ cao.
Bạch Băng quay đầu, nàng không hề có cảm giác được là có người đến gần. Cảm giác của nàng vô cùng nhạy cảm vậy mà cũng không phát hiện ra, xem ra sự mẫn cảm của ma thú quả thật là rất cường đại.
Sau hai phút, Bạch Băng mới cảm nhận được có người tiến đến gần đây.
"Nếu đã đến, thì cần gì phải trốn tránh?" Bạch Băng cầm lên ly trà uống một ngụm.
Người đang ẩn nấp trong lòng cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn không hiện thân.
"Còn không chịu ra?" Ánh mắt Bạch Băng sáng rực, người này từ khi xuất hiện tới giờ đều không có chút sát khí nào. Tuy không có nguy hiểm nhưng nàng cũng không thể không để ý, nàng rất ghét bị người khác lén lút rình rập.
"Thuộc hạ tham kiến vương phi." Giọng nói của Lôi Hỏa truyền từ chỗ ẩn nấp ra ngoài, thấy Bạch Băng híp mắt, lời nói có chút tức giận thì hắn cũng không muốn trốn nữa.
"Là ngươi!" Bạch Băng nhìn người từ ngoài cửa sổ bay vào, sắc mặt hiện lên vẻ nghi ngờ: "Ngươi tại sao lại ở đây?"
Lôi Hỏa là thị vệ bên người Xích Liên Triệt, chưa bao giờ rời khỏi hắn, hiện giờ lại xuất hiện ở đây là vì sao?
"Đây là mệnh lệnh của Vương gia, người muốn thuộc hạ đến bảo vệ Vương phi." Lôi Hỏa nói xong, trong lòng cũng trở nên buồn bực. Vương gia rõ ràng là bảo hắn âm thầm bảo vệ, không được để lộ thân phận. Hiện giờ do hắn tiếp cận quá gần, cho nên để lộ ra mất rồi.
"Bảo vệ?" Ánh mắt Bạch Băng lóe lên: "Ngươi đi đi, ta chưa bao giờ cần bất kỳ kẻ nào bảo vệ, huống hồ lúc này ta đã không còn là vương phi của các ngươi nữa rồi."
Đúng vậy, đã không còn nữa rồi. Lời nói kia vang lên, giống như một lần nữa cảnh cáo chính mình, nàng cùng Triệt đã cắt đứt tình cảm.... ....
"Vương phi, vương gia đối với vương phi cho tới bây giờ chưa từng thay đổi. Hiện giờ, vì để bảo vệ người an toàn, ngay cả phải khai chiến với hai nước người cũng không do dự. Ngoài ra, vương gia còn hạ lệnh cho thuộc hạ âm thầm bảo vệ vương phi nữa." Lôi Hỏa cảm thấy sốt ruột nhưng lại không biết nói như thế nào. Tình cảm của vương gia đối với vương phi bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, thế mà lúc này vương phi lại lạnh lùng như vậy khiến cho hắn có chút bất bình thay vương gia.
Mỗi một câu một chữ của Lôi Hỏa đều khắc sâu ở trong lòng của Bạch Băng, cái loại cảm giác khó nói nên lời này khiến nàng vô cùng khó chịu, ngay cả thở cũng không được.
"Đêm đó vương phi rời đi hoàng cung, vương gia cũng đoạn tuyệt quan hệ với Đông quý phi, rời khỏi hoàng thất. Hiện giờ bị hai nước vây công, Đông quý phi tới nhờ giúp đỡ Vương gia cũng chỉ lạnh lùng nói"Xích Nguyệt hưng hay vong cùng với ta không quan hệ". Mãi cho tới khi hai nước đề xuất ra điều kiện, vì điều kiện này có liên quan đến vương phi cho nên vương gia mới không thể ngồi im được. Người không thể để mọi người giao ra vương phi nên mới phản đối và mang binh đi xuất chiến, thế nhưng lúc này vương phi lại lạnh lùng như vậy, thuộc hạ thấy mọi chuyện vương gia làm thật không đáng giá!" Dứt lời, Lôi Hỏa ngẩng đầu nhìn Bạch Băng, trong mắt không hề có chút sợ hãi.
Ngón tay Bạch Băng nắm chặt lại, khi đối diện với ánh mắt của Lôi Hỏa nàng thậm chí còn có cảm giác hoảng loạn. Ngày ấy khi nàng rời đi, thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Xích Liên Triệt vậy mà lại vì nàng làm như thế, còn nàng thì.... ......
"Tiểu Bạch, ngày mai ngươi đi theo Lôi Hỏa ra biên cảnh." Ánh mắt Bạch Băng lóe lên, làm người ta không đoán ra được nàng đang tính toán chuyện gì.
"Cái gì? Chủ nhân, người muốn ngày mai ta với hắn cùng đi biên cảnh?" Tiểu Bạch kêu lên sợ hãi, móng vuốt không ngừng cào cào y phục của Bạch Băng.
"Chủ nhân, vì sao lại muốn Tiểu Bạch đi biên cảnh?" Tiểu Kim ngẩng đầu nghi ngờ hỏi.
"Vương phi, vương gia hạ lệnh cho thuộc hạ phải bảo vệ vương phi, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không rời đi." Lôi Hỏa dứt khoát lên tiếng, hắn đương nhiên rất muốn đi biên cảnh, còn hận không thể mọc thêm hai cánh mà bay qua, nhưng là hắn không thể.
Nghĩ tới ngày đó vương gia kiên quyết muốn hắn phải bảo vệ vương phi, nếu bây giờ hắn đi biên cảnh thì không biết vương gia sẽ giận dữ tới mức nào.
"Huyết Chú trên người Xích Liên Triệt hôm qua vừa mới phát tác, ngươi nghĩ chỉ có ba ngày thì hắn có thể áp chế và khôi phục nội lực như cũ sao?" Bạch Băng thờ ơ liếc mắt nhìn Lôi Hỏa một cái.
"Chuyện này......" Lôi Hỏa có chút do dự, chuyện này hắn biết, nhưng mà mệnh lệnh của vương gia hắn cũng không thể làm trái.
"Một là ngươi cãi lời Xích Liên Triệt mà đi biên cảnh trợ giúp, hai là ngươi cứ ở đây mà nhìn vương gia nhà ngươi chết trận nơi sa trường. Thân là thuộc hạ, ngươi cứ chọn một trong hai điều này đi." Nàng nhìn thấy rõ ràng Lôi Hỏa đang do dự là vì sợ Xích Liên Triệt tức giận, nàng hiểu rất rõ tính cách của Xích Liên Triệt.
"Tốt, thuộc hạ nghe theo an bài của vương phi." Ánh mắt Lôi Hỏa trở nên kiên định, dù sau này vương gia có muốn lấy đầu của hắn thì hắn cũng không sợ. Vương phi là người vô cùng cơ trí, bên người lại có ma thú cường hãn, nói không chừng thật sự có thể hỗ trợ cho vương gia.
"Chủ nhân, ngày mai thật sự muốn ta ra đi cùng với hắn à?" Tiểu Bạch kéo y phục Bạch Băng, ánh mắt ngạo mạn nhìn qua Lôi Hỏa. Nó không phải là không thích người này, mà là nó không muốn xa rời chủ nhân.
"Ngươi nên biết rõ, ta muốn ngươi đi biên cảnh là để làm gì." Bạch Băng sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nàng cùng với nó có ký Huyết Minh, trong lòng nàng nghĩ gì chắc hẳn nó cũng đã đoán ra đươc vài phần.
"Chủ nhân, Tiểu Bạch đi biên cảnh, ta đây thì sao a?" Tiểu Kim có chút hờn giận, nó cũng muốn đi biên cảnh chơi đùa.
"Ngươi cứ ngoan ngoãn mà đi theo ta, đi biên cảnh cũng không phải là đi chơi." Tâm tư của Tiểu Kim, Bạch Băng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu.
"A......." Tiểu Kim cúi đầu ảo não, tâm tư của nó dễ ràng bị nhìn rõ như thế sao?
"Chủ nhân trong lòng rõ ràng là rất muốn đi biên cảnh, vì sao lại chần chừ không chịu hạ quyết tâm chứ?" Tiểu Bạch không rõ, tại sao trong lòng chủ nhân lại phức tạp, rồi mặt mày cau có như vậy?
"Ta còn một vài chuyện vẫn chưa xử lý xong, sáng sớm ngày mai các ngươi đi trước. Giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ nhanh chóng đến đó." Lời này là để nói với Tiểu Bạch nhưng cũng là để nói với Lôi Hỏa.
Nàng muốn trước khi đi biên cảnh thì phải đi tới Ám Ma tộc một chuyến đã, Ám Ma tộc còn có Mộc Cầm, Hoàng Hậu và Xích Liên Sơn. Những tin tức về mấy người này còn chưa điều tra ra được, hơn nữa thời gian nửa tháng ước hẹn với Tây Ma Nguyệt cũng đã đến, lực lượng của Ám Ma tộc không phải là nhỏ, nếu như có được trợ giúp của Tây Ma Nguyệt, nàng tin chắc lần này sẽ nắm được phần thắng.
Sau khi Lôi Hỏa lui ra, ánh mắt Bạch Băng trở nên khác thường.
"Muốn đi Ám Ma tộc?" Người chưa tới giọng nói đã truyền đến trước. Thần Công Liên đẩy cửa đi vào, ánh mắt nhìn lướt qua Bạch Băng rồi tiêu sái đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Đúng." Không chút do dự trả lời, nàng không biết nên tính toán làm sao để cho Thần Công Liên có thể đi biên cảnh hỗ trợ cho Xích Liên Triệt, nhưng làm như vậy nàng cảm thấy đối với hắn thật quá mức tàn nhẫn.
Nhìn biểu tình của Bạch Băng, Thần Công Liên có chút tự giễu cười. Nàng không muốn hắn đi hỗ trợ sao? Vốn tưởng rằng nàng đã tin tưởng hắn, nhưng tới giờ nàng vẫn vậy.
"Nàng vẫn không thể tin tưởng ta." Nam nhân tuyệt mỹ nở nụ cười xinh đẹp, nhìn không ra vui sướng, giống như mọi chuyện đều không hề liên quan gì tới lời vừa nói.
Bạch Băng ngẩng đầu ngơ ngác, không tin tưởng? Trong lòng dần dần có môt luồng khí tức quái dị không biết từ đâu dâng lên, thật lâu sau, nàng vẻ mặt lạnh lùng: "Ta tin tưởng ngươi."
Đúng vậy, nàng tin tưởng. Theo hắn đồng hành cho tới tận bây giờ, trong lòng vốn đã không còn nghi ngờ gì với hắn nữa, không những tin tưởng mà còn là ỷ lại nữa kìa.
Trong mắt Thần Công Liên xẹt qua ánh sáng quái dị, bên miệng vẫn nở nụ cười xinh đẹp như cũ: "Vậy vì sao không cho ta đi theo?"
Bạch Băng nghẹn lời, không biết nói sao cho phải. Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười xinh đẹp của Thần Công Liên đột nhiên làm nàng cảm thấy bất an.
Vì sao không cho hắn đi theo? Thần Công Liên hắn cũng chính là thái tử Bắc quốc, trên người có rất nhiều trách nhiệm, so với Xích Liên Triệt cũng không ít hơn là bao. Lúc này nàng do dự là vì nàng không thể đáp trả được gì cho hắn, cho nên nàng càng không hy vọng hắn sẽ bị kéo vào cuộc chiến tranh này, hơn nữa đây còn là trận chiến có thể mất mạng bất cứ lúc nào!
Suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt nàng chợt lóe lên, cười nhạt nhìn hắn: "Ngươi có rất nhiều chuyện cần phải làm." Nói xong Bạch Băng nâng lên một ly rượu đưa tới trước mặt Thần Công Liên, sau đó tự tay rót cho mình một chén.
Động tác này nhìn rất tự nhiên, nhưng lại làm cho Thần Công Liên chấn động.
Sau đó Thần Công Liên cũng vứt bỏ đi vẻ mặt ẩn nhẫn che giấu cảm xúc: "Ta cho tới bây giờ đều luôn kiên trì với những gì mình đã lựa chọn."
Lời nói không đầu không đuôi, khiến người nghe khó hiểu.
Bạch Băng mỉm cười, cũng không nói nhiều. Nàng đưa tay rót rượu rồi giơ về phía Thần Công Liên, sau đó một hơi cạn sạch.
Thần Công Liên cũng đưa tay nâng chén, xem như đáp lễ rồi cũng một hơi cạn sạch không chút chần chờ. Rượu chảy vào trong miệng, cảm giác có một trận mê muội kéo tới, bên ngoài miệng nở một nụ cười chua xót, còn trong lòng thì nặng nề đau đớn. Băng nhi, nàng đúng là vẫn không thể tin tưởng ta.... .....
BẠN ĐANG ĐỌC
Vương phi xà y - Long Ngạo Tuyết
RomantizmTác giả: Long Ngạo Tuyết Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, ngôn tình Converter: ngocquynh520 Editor: PMH Beta: Michan Nguồn: http://diendanlequydon.com Giới thiệu: Nàng là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất Trung Quốc ngày nay, cũng là người thừa kế của gi...