Chương 1: Nhịp đập bắt đầu

298 14 5
                                    

Tại Tokyo, nơi hiện đại nhất ở Nhật. Đất nước hoa anh đào và mặt trời mọc là tên gọi của những người khác. Hoa anh đào cũng là đặc trưng nơi đây, vào tháng tư những cánh hoa ánh nở rộ rơi xuống những con đường trải nhựa dài dẳng. Hoa anh đào-là nơi những tình cảm bé nhỏ nảy mầm, một nơi tuyệt đẹp lãng mạn để thổ lộ tình cảm.

Đúng thế, Jellal Fernandes-cậu thiếu niên đã từng bao nhiêu lần đứng dưới những tán hoa anh đào ấy, đúng thật cậu có cả dàn người hâm mộ. Nhưng cậu đều từ chối, cũng là ngày hôm ấy, tháng tư hôm ấy là ngày cậu đã thầm yêu cô gái ấy. Giờ đây, cậu đã bước sang tuổi tám mươi, cậu đang nằm trong cái bệnh viện nhỏ bên những cây hoa anh đào đẹp nhất.

Cậu ngắm nhìn, giọt nước mắt lại rơi. "Cạch"-một người y tá trẻ tuổi, tóc nâu gợi sóng bước vào. Ân cần đến bên ông, ông lặng lẽ nhìn qua những giọt nước mắt chưa khô còn đọng lại trên má ông. Người y tá đó nhìn ông bằng ánh mắt thoáng buồn, đồng cảm với ông. Cô đưa ông viên thuốc, bảo ông uống đi. Ông lắc đầu, mỉm cười:

-Uống làm chi nữa? Ta còn sống bao lâu nữa đâu, ta muốn chết thật nhanh lắm rồi. Muốn có thể về bên cô ấy lắm rồi, cô ấy đã đợi ta mấy chục năm qua. Giờ ta còn tiếc nuối gì cái mạng này nữa.

Cô y tá ấy nhận viên thuốc lại từ tay ông, cô đặt trên chiếc bàn được đặt bên cạnh giường ông đang nằm. Cô bước tới và ngồi xuống chiếc giường ông đang nằm, hướng mắt về ông rồi hỏi:

-Là cô gái ấy sao?

Ông gật đầu một cái rồi nhìn qua phía bên kia của cửa sổ. Nhìn những cánh hoa anh đào đang rơi theo những cơn gió vô tình lướt ngang qua. Xe cộ tấp nập, hối hả. Người người bước tới những tán cây ấy ngắm cảnh, chơi đùa, tỏ tình. "Đẹp nhỉ?"-Ông nghiêng đầu sang cô và hỏi

Cô chồm mình nhìn ra khung cửa sổ ấy, cậu mỉm cười gật đầu nhẹ. Ông cũng cười tủm tỉm.

"Thình...thịch...thịch..."

Ông sờ tim mình, bóp chặt vào cái áo. Cô giật mình, bật dậy dìu ông xuống. Ông thở dóc, ánh mắt có vẻ vui lắm. Đúng vậy, ông hy vọng mình mất sớm để đến bên cô gái đã chờ ông hàng chục năm qua. Cô y tá lại nhìn ông bằng ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn:

-Ông à, uống thuốc đi. Bệnh tình ông nặng lắm rồi đó!

Ông lắc đầu:" Không cô ấy vẫn đang chờ đợi ta! Và ta cũng đang muốn đến bên cô ấy....ta...ta thậm chí còn chưa nói lời yêu nữa"

Ông bật khóc nức nở bên chiếc giường như một đứa trẻ chuẩn bị đi chích ngừa. Cô cũng im lặng. Ông cũng đã sắp mất rồi, bỗng nhiên trước mắt ông một đoạn kí ức trải dài...

~~~~~

-62 năm trước-

Năm ấy, cậu-Jellal Fernandes đã tròn mười tám tuổi. Cánh hoa anh đào của ngày xuân đang rơi trên tóc cậu, trước mặt cậu là một cô gái tầm cỡ tuổi cậu. Đang ngại ngùng, lúng túng để tỏ tình:

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 02, 2017 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Jerza] Nhịp đập trái timNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ