#8

859 22 0
                                    

Em vẫn luôn thấy lòng nặng trĩu.

Ngày hôm ấy, em khóc đến sưng cả mắt, lả cả người. Em chỉ mong mình nhắm mắt lại, có thể ngủ một giấc, thật sâu và an lành, mặc kệ cả đống công việc đang chất thành núi, và mặc kệ cả deadline đã đến cổ em rồi. Chỉ mong, có thể uống thật say, quên đời, quên sầu, nhưng đâu dễ vậy được anh ơi?

Ngày hôm ấy, em trốn tiệt thế giới. Em khóc òa, nức nở, vỡ vụn. Em lấy tay giữ chặt tim mình để biết rằng nó vẫn ổn. Em thả trôi bản thân ở một không gian tự tạo. Em mơ hồ, em hoang mang, em thậm chí nghĩ mình đã trở nên vô hồn.

Yếu đuối như em, vô dụng như em, tại sao vẫn có người nỡ đối xử với em như vậy anh ơi?

| Tản văn | AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ